Chương 291: Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 291. Kiều A Bích – Mão – Liễu Khả Hâm

1,918 chữ
7.5 phút
50 đọc

Tạ Thiên Hoa đi gần lên tới cửa hang thì đã nghe thấy tiếng ẩu đả ở phía trước. Để tránh đánh rắn động cỏ, cô nàng không dùng thần thức thăm dò, mà nép sát vào thành động, rón rén bước từng bước.

Tại khoảng cách đủ gần, nàng ta cuối cùng đã có thể thấy tình hình phía trước: Thẩm Tam Vạn đang hành hạ, đánh đập Mão. Vừa đánh, lão vừa chửi rủa, mắng mỏ nữ sát thủ.

Tạ Thiên Hoa khẽ nhíu mày, nép sát hơn vào thành động, ngưng thần nghe ngóng.

Cô nàng không rõ vì sao tự dưng kẻ thù lại “nội bộ lục đục”, nên quyết định án binh bất động để quan sát.

Sau một lát, Tạ Thiên Hoa đã hiểu đại khái tình hình. Có vẻ như Mão cũng không phải ngay từ đầu đã đóng kịch lừa cô nàng mà về sau mới nhận ra mình không phải thật sự là Kiều A Bích. Về phần từ lúc nào nữ sát thủ nhận ra, hẳn là trong lúc cô nàng cùng Cố Tiểu Ngũ thám thính hầm mỏ lần đầu. Ngoài ra, dựa theo lời của Thẩm Tam Vạn, có vẻ như linh hồn của Kiều A Bích, hay ít nhất một phần linh hồn của cô ta, vẫn còn tồn tại trong cơ thể Mão, gây nên ảnh hưởng đối với hành động, ứng xử của nữ sát thủ. Điều này vừa vặn giải thích nghi vấn trong lòng Tạ Thiên Hoa về việc tại sao khi đánh lén cô nàng ban nãy, Mão lại không đâm vào bộ vị quan trọng nào.

Tất nhiên, nàng ta cũng thoáng nghĩ đến việc tất cả chỉ là một màn kịch, từ việc Mão nương tay đến những lời Thẩm Tam Vạn vừa nói. Thế nhưng sau khi suy xét thì cô nàng loại trừ khả năng này. Vừa chiến đấu giành mạng sống từ trong tay cổ trùng, nên Tạ Thiên Hoa hiểu rõ hơn ai hết sự lợi hại của độc vật này. Nếu không phải cô nàng trong thời khắc mấu chốt có đột phá, thì chỉ e lúc này đã là người thiên cổ. Nếu đối phương thực sự muốn để cô nàng sống sót, hẳn sẽ không hạ cổ độc.

Lại nói, cho dù mục tiêu của kẻ thù là bắt sống nàng ta, thì cũng nên bắt lại ngay, chứ không phải là bỏ đi rồi diễn một màn kịch nội đấu cho cô nàng nhìn. Mà cho dù có muốn diễn kịch, thì để căn được thời điểm cô nàng tự chữa trị xong đi lên cũng quá khó khăn, vì chính bản thân Tạ Thiên Hoa còn chả rõ mình vừa rồi cần bao nhiêu thời gian mới nhặt lại được cái mạng này.

Nói tóm lại, khả năng này không cao, do quá lằng nhằng rắc rối, lại đi đường vòng quá xa, trong khi mục tiêu và hiệu quả thì không rõ ràng. Hay như sư phụ cô nàng sẽ nhận xét, “pha xử lý quá cồng kềnh và đi vào lòng đất”.

Đương nhiên, nếu đối phương thực sự có bản lãnh tính toán hết thảy những điều trên, thì tức là cũng phải ngang tầm cỡ với sư phụ. Mà nếu vậy thì nàng ta cũng chỉ có thể cam bái hạ phong mà thôi.

Hiểu ra những chuyện này đã giải khai nghi vấn trong lòng Tạ Thiên Hoa, song cô nàng vẫn án binh bất động. Tạ Thiên Hoa xưa nay không phải người hành động theo cảm tính. Trước giờ, ngoại trừ sư huynh đệ đồng môn – nhất là ông sư huynh ngố – làm cô nàng phải cân nhắc thêm những cách “kém hiệu quả hơn” ra thì có lẽ người đầu tiên khiến nàng ta hành động không theo lý trí là Kiều A Bích. Cuối cùng kết quả là suýt thì mất mạng. Thành thử, nàng ta lúc này cũng không có ý định can thiệp.

Tuy nói Mão bị ảnh hưởng bởi Kiều A Bích, nhưng tại thời điểm quyết định, nữ sát thủ vẫn lựa chọn đâm Tạ Thiên Hoa một nhát. Mà như vậy thì tức là ảnh hưởng này chắc cũng không lớn là bao. Đối với một biến số không phân rõ địch ta, lý trí mách bảo nàng ta không nên dẫm vào vết xe đổ một lần nữa.

Ngay khi mắt thấy Thẩm Tam Vạn lại chuẩn bị bồi cho Mão một cước vào bụng, một thiếu niên cầm kiếm vọt vào.

Thẩm Tam Vạn khịt mũi, còn không cần ngẩng đầu hay liếc mắt, chỉ phất tay nhẹ một cái như đuổi ruồi. Tức thì, Cố Tiểu Ngũ còn chưa kịp làm gì đã bị hất văng, đập vào thành động.

Mão nằm dưới đất, lờ đờ đảo mắt nhìn sang. Đến khi nhận ra kẻ vừa đến là ai thì thân thể bỗng run lên nhè nhẹ. Đoạn, nữ sát thủ lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.

Kỳ thực, nãy giờ nàng ta mặc cho Thẩm Tam Vạn hành hạ mà không phản kháng, cũng không hoàn toàn chỉ vì khác biệt thực lực giữa hai người họ quá lớn, có phản kháng cũng vô dụng. Là một sát thủ của Sát Thần Điện, từ bé đã trải qua huấn luyện hà khắc, nào có chuyện chỉ vì kẻ địch mạnh mà chùn bước?

Nàng ta không phản ứng lại, phần nhiều vì nội tâm đang vô cùng rối bời. Số người từng chết trong tay Mão nhiều không đếm xuể, thế nhưng chưa bao giờ nữ sát thủ cảm giác thất lạc và tội lỗi như lúc này. Lần đầu tiên Mão đoạt mạng người, cùng bao nhiêu lần cải trang làm nhiệm vụ gộp lại cũng không cảm thấy sợ hãi và tội lỗi như lúc phản bội Tạ Thiên Hoa.

Thẩm Tam Vạn nói không sai một chữ nào, nữ sát thủ đã không còn biết bản thân là Mão của Sát Thần Điện hay Kiều A Bích của trấn Thiết Khanh nữa rồi! Nếu cô nàng là Kiều A Bích, thì tại sao lại có những ký ức xa lạ kia, những kiến thức về yếu vị trên cơ thể người cùng kiến thức về cổ độc? Nếu có nàng là Kiều A Bích, thì những phản xạ cơ thể và kỹ năng giết người từ đâu mà ra? Nếu cô nàng là Kiều A Bích, thì liệu có thể ngủ yên mà không bị những oan hồn táng mạng trong tay Mão ám ảnh hay không? Nhưng nếu cô nàng là Mão, thì tại sao lại không nỡ hạ thủ kết liễu Tạ Thiên Hoa, thậm chí thầm mong nhị đệ tử của cổ viện có thể còn sống sót? Nếu cô nàng là Mão thì tại sao khi thấy Ngũ ca bị đánh không rõ sống chết như vừa rồi, trái tim lại đau đớn như vậy? Nếu cô nàng là Mão, thì tại sao lại khát vọng một cuộc sống bình thường bên cạnh người trong lòng?

Nữ sát thủ không rõ nếu sống tiếp thì mình sẽ sống với thân phận nào, đối mặt với sự giày vò nội tâm này ra sao? Thành ra, mới mặc cho Thẩm Tam Vạn đánh đập. Nỗi đau thể xác giúp gây tê sự giằng xé trong nội tâm nàng ta. Và có lẽ, một phần nào đó sâu trong tâm khảm nàng ta cho rằng, cái chết là sự giải thoát.

Thế nhưng sự xuất hiện của Cố Tiểu Ngũ khiến nữ sát thủ không cách nào có thể tiếp tục nằm yên đợi chết. Nàng ta không coi trọng tính mạng của bản thân, song lại không muốn thiếu niên kia vì mình mà chết.

Nữ sát thủ khó nhọc đứng dậy, rút ra một con dao, chỉ về hướng Thẩm Tam Vạn, nói:

“Họ Thẩm kia, chuyện này chỉ giữa hai chúng ta, hắn ta không liên quan!”

Thẩm Tam Vạn thấy thế thì nhướng mày, cười hỏi:

“Sao? Ngươi xót? Chả lẽ ngươi thật sự đến giờ vẫn không phân định rõ mình là ai sao?”

Cố Tiểu Ngũ lúc này cũng đang lồm cồm cố bò dậy, ngẩng đầu hô lên một tiếng:

“A Bích!”

Lúc này, lại nghe nữ sát thủ nói:

“Cố Tiểu Ngũ, ngươi nhìn cho kỹ, Kiều A Bích của ngươi đã chết lâu rồi! Ta là Liễu Khả Hâm, sát thủ của Sát Thần Điện. Chúng ta vốn không quen không biết, ngươi mau cút khỏi đây, đừng chõ mũi vào việc của ta!”

Nói dứt lời thì như tên rời cung, đao rút khỏi vỏ, lao tới tấn công Thẩm Tam Vạn.

Cái tên Liễu Khả Hâm này, Mão đã không còn dùng kể từ khi gia nhập Sát Thần Điện lúc mới chỉ năm tuổi. Nàng ta vốn sinh ra trong một gia đình khá giả, song do cha mẹ không may đắc tội người ta, nên khiến cả nhà bị đồ sát. Kẻ đến lấy mạng họ là Mão tiền nhiệm. Cũng không rõ vì sao khi ấy lão quyết định tha mạng nàng ta, lại nhận về nuôi, huấn luyện thành sát thủ. Sau này, Liễu Khả Hâm cũng đã trả thù cho cha mẹ, giết cả chủ sử sau màn lẫn chính “cha nuôi” mình, trở thành Mão đương nhiệm. Vừa rồi, nàng ta báo ra tên họ này thay vì danh xưng Mão, có lẽ cũng chỉ vì muốn trước khi chết, có ít nhất một người biết tên thật của mình.

Cố Tiểu Ngũ vẫn ngồi thẫn thờ ở đó, ngẩn ngơ nhìn cô gái hắn vẫn tưởng là người trong mộng, là thanh mai trúc mã, đánh nhau với Thẩm Tam Vạn. Mặc dù sự thực đang bày ra trước mắt, mặc dù lý trí nói cho cậu chàng biết, kẻ trước mắt không thể là Kiều A Bích, họ Cố vẫn không cách nào dằn lòng mà bỏ đi. Cơ thể, cảm xúc của thiếu niên không nghe theo lý trí của hắn.

Thấy Cố Tiểu Ngũ vẫn ngây người ở đấy, Liễu Khả Hâm lại càng gấp, quát:

“Sao ngươi còn chưa cút đi? Ngươi không cút đi, ta giết xong hắn, sẽ giết cả ngươi đấy!”

Thẩm Tam Vạn nghe vậy thì cười to:

“Nói khoác không biết ngượng! Ngươi rõ ràng là không nỡ lòng nhìn hắn ta chết. Xem ra nhà ngươi là hết thuốc chữa rồi. Vậy thì đi chết đi!”

Đoạn, vung tay một cái, đánh văng con dao trong tay nữ sát thủ sang một bên, tay còn lại nhằm đầu nàng ta mà bổ tới.

Mắt thấy nữ sát thủ chuẩn bị trúng sát chiêu trong gang tấc, bỗng một luồng ánh sáng xanh bắn từ sâu trong hầm mỏ ra, nhắm thẳng yết hầu Thẩm Tam Vạn.

Họ Thẩm vội vã ngửa người, lại bật lui về phía sau mấy bước.

Luồng sáng xanh đánh trượt, chỉ thoáng lướt qua ngay trước mũi Thẩm Tam Vạn chứ không trúng da thịt lão.

Thanh Sắc Thần Quang ngay sau đó vòng một đường vòng cung trên không, lại nhằm hướng họ Thẩm đâm tới. Lão yêu quái thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, đoạn cũng vung tay, đánh ra một chưởng về phía luống sáng xanh.

“Ầm!!!”.

Cả đường hầm rung chuyển. Bụi bay mù mịt.

Bạn đang đọc truyện Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân của tác giả Nghịch Tử. Tiếp theo là Chương 292: Nhân họa đắc phúc – Thanh Sắc Thần Quang lại có thêm ứng dụng mới