Chương 1: Xin Lỗi, Tôi Không Thể Buông Em

Chương 1. Linh hồn thay thế

4,485 chữ
17.5 phút
1,151 đọc
13 thích

Trước mắt Huyền Chi là một gương mặt hoàn toàn mới lạ đang nhìn cô chằm chằm, trong trí nhớ mơ hồ thì dường như cô đã gặp ở đâu đó.

Huyền Chi chớp mắt, cô gái đấy cũng chớp theo, cô đưa tay lên chạm vào da mặt mình cô gái cũng bắt chước làm theo.

Lúc này cô mới nhìn xuống bàn tay mình, bàn tay thon gọn nhỏ nhắn, gầy yếu mảnh khảnh trên cổ tay còn có vết máu màu đỏ. Đây không phải tay cô, tay cô cũng đẹp nhưng trên cổ tay có hình xăm hoa đào, tay cô đầy đặn không gầy yếu.

Trong lòng cô bỗng trở nên hoảng hốt khi nhận ra người ngồi đối diện trong gương chính là mình.

“Làm sao có thể như thế được, đây rõ ràng là người khác người mà, đây không phải là mình, chuyện gì đang diễn ra vậy. Là mơ hay tỉnh.” Cô tự véo mình và cảm thấy đau đớn, bên cạnh cô còn có con dao gọt hoa quả dính máu, trên sàn nhà một vũng máu vẫn còn ấm áp.

Cô kỹ khuôn mặt xa lạ thêm một lần nữa, và cô cũng nhớ ra khuôn mặt này là của ai.

Cô gái này là Thanh Nhã con gái lớn của thương nhân giàu có, Thanh Nhã một thời nổi đình nổi đám về vụ giết chết em gái để cướp chồng, rất nhiều lời đồn về cô gái có tên là Thanh Nhã. Từ sau khi lấy chồng không thấy Thanh Nhã xuất hiện bên ngoài xã hội dần dần cái tên Thanh Nhã bị rơi vào quên lãng.

Chỉ vì ghen tị với em gái nên Thanh Nhã đã hại chết em của mình.

Hắn hận, hận người đã gây ra cái chết cho người mà hắn yêu, chính vì vậy hắn đã lấy Thanh Nhã để trả thù. Đây là câu chuyện tốn rất nhiều giấy mực của cánh phóng viên nhà báo, trong câu chuyện này thực hư ra sao chỉ có người trong cuộc mới hiểu.

Dòng suy nghĩ bị cắt ngang khi có tiếng động ở bên ngoài, cánh cửa phòng mở ra khiến Huyền Chi - bây giờ sẽ là Thanh Nhã giật mình.

Một người đàn ông cao lớn khoácctrên người bộ tây phục màu đen bước vào. Không cần giới thiệu Thanh Nhã cũng biết người vừa bước vào là ai, hắn là người rất nổi tiếng giàu có và đẹp trai. Hắn là niềm mơ ước khát khao của phụ nữ, xung quanh hắn luôn có phụ nữ đẹp vây quanh. Hắn chính là Lý Nam Vương là người yêu của Linh và cũng là người chồng của thân xác mà Huyền Chi mới nhập vào.

Lý Nam Vương đứng từ trên cao nhìn xuống Thanh Nhã bằng ánh mắt miệt thị, hắn dừng lại ở vết cắt trên cổ tay, liếc nhìn vũng máu còn trôi trên sàn nhà. Hắn ngồi xổm đối diện với cô, túm lấy sau gáy dúi mặt cô xuống vũng máu trên sàn nhà, khóe môi hắn lười nhác cất thành tiếng.

“Cô nghĩ rằng bằng cách đó là có thể chấm dứt cuộc đời của cô?” Hắn túm tóc để cho cô ngẩng mặt đối diện với.

Trên khuôn mặt cô nhuộm thành màu đỏ, mùi máu tanh nồng, kèm theo mặt chát khiến cô rất muốn nôn ra.

“Tại sao cô lại làm như vậy khi đã đạt được mục đích, lẽ ra cô phải sống để hưởng thụ chứ? Cô không cảm thấy nuối tiếc khi bỏ lại một người chồng mà cô đã cất công khổ cực để đoạt được?”

“…” Cô cắn răng chịu đau, sự việc diễn ra quá mức nhanh làm cô chưa tiêu hóa kịp, dây thần kinh đang bị đình trệ.

“Cũng phải, phận làm chồng như tôi đây đã để cho cô gần một năm nay sống trong sự cô độc, xem ra tôi phải làm một chút gì đó để cho cô cảm thấy bớt cô độc, tĩnh mịch hơn.”

Ánh mắt Lý Nam Vương lạnh nhạt chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp đang dần tái xanh của Thanh Nhã. Đôi mắt hắn như thể muốn đâm chết Thanh Nhã ngay tại chỗ.

Cô rùng mình sợ hãi ôm lấy hai cánh tay của mình để tìm một chút che chở.

Hắn tăng thêm lực xuống bàn tay dồn nén sự giận dữ vào chiếc cằm nhỏ bé như muốn nghiền nát.

“Tôi sẽ cho cô một cuộc sống tốt đẹp như cô mong muốn và đừng đem cái chết ra để chọc giận tôi. Tôi chưa cho cô chết nên cô không thể chết, hãy sống để hưởng thụ những đặc ân mà tôi ban tặng cho cô.”

Dứt lời Lý Nam Vương đẩy mạnh Thanh Nhã ngã ngửa ra sàn nhà, hắn đứng dậy môi khẽ nhấc lên thành đường cong lạnh lẽo, chậm rãi vỗ tay.

Từ bên ngoài cửa xuất hiện bốn gã đàn ông lực lưỡng đi vào. Hắn liếc nhìn cô, giọng nói lạnh lẽo cất lên không có chút tình người.

“Cô ta từ lâu đã thiếu hơi đàn ông, các người chăm sóc cô ta chu đáo một chút.”

“Vâng!”

Lý Nam Vương bước đến bên ghế sofa ngồi, ngả lưng vào thành ghế. Một vệ sĩ bưng khay rượu bằng pha lê đi tới, trên khay có ly thủy tinh chứa chất lỏng màu đỏ, thứ rượu vang hảo hạng mà hắn thích.

Nhìn thấy bốn gã đàn ông ở trước mắt, cô hoảng loạn sợ hãi. Cô muốn chạy nhưng cổ chân đau đớn, nên chỉ biết lê lết dưới sàn lùi dần về phía sau, khi cảm nhận sự lạnh lẽo của bức tường phía sau cản lại, không còn đường nào để lui.

“Mấy... anh... mấy... anh... a…”

Theo bản năng cô túm lấy cổ áo, ôm ngực cố gắng thu người nhốt mình vào trong lớp vỏ ốc mỏng manh.

Một gã túm lấy tay cô kéo ra, cô hoảng loạn hét lớn. Ông trời thật biết cách trêu đùa vừa mới tỉnh dậy chưa kịp tiêu hóa nổi khi bản thân biến thành Thanh Nhã bây giờ lại đối diện với điều tồi tệ nhất.

Vết thương trên tay đau dữ dội, cô thầm nguyền rủa cái tên Thanh Nhã chết tiệt, vì sao lại dại dột đi cắt tay tự tử. Một dòng máu nóng bỏng từ vết thương bắt đầu chảy trên cổ tay trắng ngần.

Cô có người yêu, hai người suýt chút nữa thì ăn trái cấm. Thật không ngờ tới tấm thân gìn giữ trong trắng bấy lâu nay lại bị bốn gã làm nhục. Trong lúc hoảng loạn, sợ hãi cô đã cắn một gã liền bị ăn một cái tát.

Trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên năm dấu ngón tay, một dòng máu mặn mặn có vị tanh đang dần lan tỏa trong khoang miệng.

Gã bị cô cắn, tức tối điên cuồng xé rách áo ngủ của cô để lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, bốn gã xúm lại như tranh giành một miếng mồi ngon.

Cô sợ hãi tới tột cùng, miệng không ngừng cầu xin nhưng bốn gã làm sao để tâm tới khi bị dục vọng chiếm trọn trong từng mạch máu.

Nhìn thân dưới của bốn gã bừng bừng khí chiến, cô muốn cắn lưỡi tự tử nhưng vì sợ hãi mà quai hàm trở nên bị tê liệt hoàn toàn.

Cô vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng, càng vùng vẫy thì càng kích thích sự ham muốn của bốn gã.

Lý Nam Vương nhấp ly rượu trên môi nhàn nhã hưởng thụ, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô vợ của mình đến nửa giây, tâm trạng của Lý Nam Vương lúc này chính là đang thưởng thức kịch vui. Cảm giác ưa thích của bản thân hắn chính là nhìn thấy nỗi đau của người khác rơi vào sự tuyệt vọng.

Khi bốn gã chuẩn bị thực hiện hành động cao cả dũng mãnh của một người đàn ông, hắn chợt cất tiếng.

“Đủ.” Một câu súc tích gọn nhẹ bao trùm một mệnh lệnh.

Bốn gã đành nhị cơn thèm thuồng đang dâng lên trong lòng, vì là lệnh nên miễn cưỡng tuân theo.

Lý Nam Vương ngồi vắt chân, lưng hơi tựa vào thành ghế tay đan xen vào nhau đặt ngay ngắn trên gối, hắn đưa mắt nhìn, nửa như dừng lại trên cơ thể Thanh Nhã nửa như nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dù là nhìn đi đâu đó nhưng vẫn nhận thấy ánh mắt của Lý Nam Vương thể hiện rõ sự khinh bỉ.

Một điều Lý Nam Vương công nhận, thân thể Thanh Nhã rất gợi cảm đầy kích thích nhưng không hẳn vì thế mà bản thân hắn muốn, hắn muốn cho tất cả những gã đàn ông bẩn thỉu chạm vào kẻ mà hắn hận nhất. Đúng, kẻ mà hắn hận nhất, kẻ mà bản thân hắn hận nhất không ai khác chính là cô vợ của mình đang ở ngay trước mắt. Thanh Nhã đã gây ra cái chết cho người mà hắn yêu thương, hai người lẽ ra đã trở thành vợ chồng nhưng giấc mơ đã bị phá vỡ.

Lý Nam Vương đứng dậy đi đến bên. Thanh Nhã càng trở nên hoảng loạn, sợ hãi thu người ôm lấy hai cánh tay để che đi phần ngực đã bị lộ. Cơ thể khó khăn khi nhích sát mép tường, khuôn mặt Thanh Nhã ngày càng trở nên tái nhợt, cắt không còn một giọt máu.

“Không nghĩ rằng cô lại có bộ dạng như thế, lý ra cô phải vui lên mới phải chứ. Thế nào, cô có cảm thấy hạnh phúc khi được một người chồng biết lo cho cô không?”

Lý Nam Vương đang tính nói tiếp, đúng lúc đó chuông điện thoại chợt reo hắn đứng dậy nhanh chóng rời đi. Trước khi rời đi, hắn chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về phía sau.

“Ngoan ngoãn sống cho tốt, đừng nghĩ tới chuyện kết thúc cuộc đời của cô sớm.”

Cánh cửa phòng vừa đóng lại cô ngồi rũ người ra sàn nhà, chân tay dường như đã bị rút sạch gân cốt không thể cử động được. Cổ họng nghẹn lại khóc không thành tiếng. Đầu óc trở nên trống rỗng mù mịt, làm sao bản thân có thể tiếp nhận được chuyện vừa xảy ra. Nghĩ cho cùng đây chỉ là cơn ác mộng, chỉ cần sau khi tỉnh dậy cơn ác mộng sẽ biến mất.

Cổ tay truyền tới cơn đau nhói đã đánh tan đi sự hy vọng trong lòng Thanh Nhã. Đây không phải là giấc mơ, đây đúng là sự thực. Sự thực là mình đã chết, linh hồn của mình nhập vào thân xác của người khác. Thanh Nhã đau khổ ôm lấy đầu, đầu không ngừng lắc để xua tan đi mọi thứ, cô rất muốn về nhà nhưng làm sao có thể về được đây.

Nghĩ về nhà Thanh Nhã lại nhớ tới mẹ nếu mẹ biết tin con mình chết thì mẹ sẽ ra sao đây, không chỉ mình mẹ mà còn có rất nhiều người thân bên cạnh.

Đôi mắt cô mơ hồ nhạt nhòa trong nước mắt, cô nhìn đi đâu đó ở trong phòng. Cuộc sống của mình sau này sẽ ra sao, liệu có thoát khỏi nơi đây để trở về với cuộc sống hiện tại của mình hay không?

Cô loạng choạng đứng dậy vịn tay vào tường để đứng cho vững, bàn chân vẫn còn run rẩy. Bước chân cô đi xiêu vẹo vào nhà tắm xả nước vào trong bồn thật đầy, để cả quần áo cứ như vậy bước vào bồn tắm. Nước lạnh sẽ giúp tinh thần thanh tỉnh đôi chút.

Cô chà thật mạnh trên làn da trắng mịn đến nỗi chảy cả máu, muốn loại bỏ thứ mùi bẩn thỉu ghê tởm của bốn gã trên người. Chà và chà thật mạnh cho tới khi làn da trắng trở nên đỏ, máu bắt đầu xuất hiện mới chịu dừng tay, ném bông tắm qua bên. Cô đập tay xuống nước, nước trong bồn văng xuống khắp sàn, bản thân cô cảm thấy bất lực và tuyệt vọng.

Cô ở trong mắt bạn bè là một cô gái kiêu căng khó gần, cuộc sống của Thanh Nhã không có gì vui ngoài sự ghen ghét của bạn bè.

Chỉ vì một người đàn ông mà ra tay sát hại chính em gái của mình, vì chuyện này mà Thanh Nhã trở nên rất nổi tiếng. Ngay sau khi kết hôn với người chồng tương lai của em gái, Thanh Nhã không còn đến trường và bắt đầu một cuộc sống tách biệt với xã hội, sau một thời gian dài cái tên Thanh Nhã đã bị người đời quên lãng.

Thanh Nhã chịu rời khỏi bồn tắm khi cơ thể lạnh run lên từng đợt, kéo lấy khăn tắm quấn qua cơ thể rồi đi đến bên tủ quần áo. Quần áo của Thanh Nhã không có nhiều thậm chí có bộ đã bị sờn chỉ, tất cả quần áo đều cũ nhưng vẫn phẳng mượt sạch sẽ. Chứng tỏ hơn một năm nay Thanh Nhã không hề mua sắm quần áo cho mình.

Tùy ý lựa chọn cho mình một bộ quần áo, ngồi trước bàn trang điểm nhìn vào hộp gấm để trên bàn, bên trong hộp gấm có vài món đồ trang sức không có giá trị lắm. Đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng, trong căn phòng trống trơn chẳng có gì ngoài kê một chiếc bàn cùng chiếc giường để ngủ. Đây là cuộc sống của một vị phu nhân giàu có sao, chẳng bằng một chỗ ở của người làm.

Cô khóa trái cửa phòng, ngồi thu mình trong một góc đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phía xa xa cột đèn đường lặng lẽ chiếu sáng trong đêm. Phía đối diện bên kia tường thành, nằm trên một mô đất khá cao có căn biệt thự nhỏ với bốn tầng không thắp sáng.

Thanh Nhã lúc này mới nhận ra bản thân mình hiện đang ở trong một tòa lâu đài rộng lớn. Đây là một tòa lâu đài cổ xưa của dòng họ Lý, lâu đài nằm tọa lạc trong một thung lũng cách thành phố một giờ đi xe, xung quanh lâu đài có bức tường thành bao bọc.

Ngồi thu mình trong một góc nhỏ, hai tay ôm lấy đầu gối chặt hơn cho bớt sợ. Khi cô đơn đã có mẹ ở bên, khi sợ hãi đã có anh trai che trở, giờ đây không ai bên cạnh khiến Thanh Nhã cảm thấy mình trở nên lạc lõng.

“Mẹ!”

Miệng Thanh Nhã bỗng bật thành tiếng, mẹ không biết giờ này đang làm gì hay mẹ đang ngồi khóc khi nghe tin con mình bị chết. Nước mắt Thanh Nhã cứ như vậy mà rơi xuống, dù đã kìm nén lại lòng mình nhưng sao nước mắt vẫn không chịu ngừng. Đôi mắt chớp chớp nhìn về phía bên ngoài, ánh điện mờ nhạt từ bên ngoài chiếu rọi vào cửa sổ, nhờ có ánh điện mà Thanh Nhã nhìn thấy chiếc điện thoại di động nằm dưới chân bàn.

Cô nhìn đăm đăm vào chiếc điện thoại thật lâu, mới vươn tay cầm lấy, điện thoại đã hết pin, màn hình ẩm mốc, thậm chí phủ một lớp mốc trắng, chứng tỏ chủ nhân của nó đã lâu không sử dụng.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa phòng,Thanh Nhã ném điện thoại qua bên lùi dần vào trong bóng tối khi nghe thấy bước chân.

Bên ngoài tiếng gõ cửa vọng vào, một tiếng rồi lại hai tiếng cho tới khi người gõ cửa không còn đủ kiên nhẫn đã quát lớn.

“Chết rồi hay sao không đi ra mở cửa?”

Nhận ra giọng của người phụ nữ, Thanh Nhã lê tấm thân đau rã rời đi ra mở cửa, trước mặt Thanh Nhã là bà quản gia. Bà ta có dáng người nhỏ gầy, năm nay cũng phải hơn bốn mươi tuổi, bà ta dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Thanh Nhã một lượt với thái độ này cũng đủ rõ, ở trong lâu đài không một ai tôn trọng Thanh Nhã, bà ta hắng giọng lớn tiếng như thế mình là chủ nhân của tòa lâu đài.

“Không tự mình xuống ăn cơm, lại đợi thân già này đem lên hầu à? Loại người như cô sống làm gì cho chật xã hội.”

“Tôi không có đói.” Lúc này Thanh Nhã không có tâm trạng để ăn uống.

Bà ta bĩu môi dài sau đó đi xuống, Thanh Nhã đóng cửa phòng quay người tới bên giường ngồi xuống, kéo lấy gối ôm vào lòng để tìm chút hơi ấm.

Gần một tuần Thanh Nhã mới chấp nhận sự thực, dần tiếp nhận chuyện bản thân mình đã chết và hiện tại đã được tái sinh trở lại trong thân thể của người khác. Nếu ông trời chưa cho chết, bản thân sẽ cố gắng nỗ lực để mà sống, để mà tồn tại trong thế giới cô độc rộng lớn.

Người sẽ đối diện với tất cả mọi chuyện là cô chứ không phải là chủ nhân trước đây của cơ thể này.

Tất cả mọi hoạt động của cô, Lý Nam Vương đều cho người giám sát rất chặt chẽ, kể từ ngày cô tự sát. Để cô chết một cách đơn giản như thế thì người đó không phải là Lý Nam Vương. Hắn sẽ không để cho kẻ thù chết đơn giản như thế đâu, ít ra hắn muốn cho kẻ thù nếm đủ mọi hình phạt, bắt kẻ thù sống không được, chết cũng không xong đó mới là con người thật của hắn.

Cô sống ở trong lâu đài người giúp việc khinh bỉ không để vào trong mắt. Một bữa cho ăn cơm, cơm cho ăn đều là thứ ôi thiu, ba bữa cho nhịn. Miễn sao cô không chết là được, hắn cũng mặc kệ cho người hầu đối xử ra sao tùy thích.

Cô thầm nghĩ, một năm qua Thanh Nhã đã trải qua như thế nào, chịu nhiều khổ cực, đắng cay. Không những vậy còn bị giam cầm như một tên tội phạm. Chính vì không chịu được nên đã tự sát để kết thúc cuộc đời của mình.

Bản thân Thanh Nhã đã được giải thoát nhưng lại vô tình đùn đẩy cho một kẻ khác có số phận không may, và người ấy chính là cô.

Từ lúc tỉnh lại cho tới ngày hôm nay cô vẫn chưa đặt chân ra khỏi cửa phòng, luôn thu mình vào trong một góc. Cô biết ở đâu đó có người đang ngồi trong phòng dõi theo mọi hoạt động của mình trên màn hình. Một lần cô ngồi ngâm mình trong bồn tắm quá lâu đã bị người giám sát phá cửa đi vào, kể từ đó cô không dám ở lâu trong phòng tắm.

Lý Nam Vương từ hôm cho người cưỡng bức cô cho tới ngày hôm nay vẫn chưa thấy quay trở lại lâu đài. Đối diện với ánh mắt của Lý Nam Vương, cô càng thêm sợ hãi, ánh mắt của hắn lạnh lẽo vô hồn còn hơn cả thần chết, khi hắn trở nên phẫn hận đôi mắt không có chút tình người, hắn muốn phá hủy mọi thứ ngay trước mắt.

Tiếng động nhẹ từ bên ngoài vọng vào cô giật mình, dường như cô giật mình ngày càng nhiều hơn, đôi lúc đang nhắm mắt ngủ chợt giật mình tỉnh giấc, cô rất sợ nhân lúc ngủ hắn lại cho người cưỡng hiếp.

Trên bục cửa sổ có con chim bồ câu trắng vừa hạ xuống, dưới chân có cuộn một lá thư nhỏ. Cô chậm chạp rời giường đứng dậy đi đến bên cửa sổ lấy lá thư từ chân con chim bồ câu, bên trong có dòng chữ viết nhanh nhưng nét chữ rất cứng cáp và mạnh mẽ.

"Tôi ở trước mặt cô nè, công chúa"

Thanh Nhã đảo mắt nhìn ngang rồi nhìn dọc, đôi mắt dừng lại ở bên kia ngôi biệt thự. Hơn một tuần nay cô ở tại lâu đài, lâu lâu vẫn nhìn về phía ngôi biệt thự, biệt thự hằng đêm vẫn im lìm không có ánh sáng. Vậy mà hôm nay đã có người ở, một anh chàng với dáng người cao mảnh khảnh đang đứng trước ban công vẫy vẫy tay ra hiệu bằng ngôn ngữ của người câm.

"Nhìn cô rất buồn, cô có tâm sự gì à?"

"Không."

Thanh Nhã dùng ngôn ngữ của người câm trả lời lại, lúc trước cô cũng từng học qua ngôn ngữ ký hiệu nên có thể hiểu được hành động của chàng trai bên kia. Chàng trai dơ tay trước ngực, từng động tác nhẹ nhàng tao nhã đáp lại.

"Công chúa, có thể nói chuyện cùng tôi không?”

“Huyền Chi là tên của tôi, anh tên gì vậy?" - Thanh Nhã không nhìn kĩ khi chàng trai ra dấu nên đã trả lời lại bằng câu khác.

“Huyền Chi sao?”

“Ừm, nhìn cử chỉ của anh hình như anh đang rất ngạc nhiên.”

“Không có, không có… tôi chỉ thấy hơi bất ngờ một chút khi thấy cô biết đùa.”

“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết, anh tên là gì?”

"Sao quên tôi nhanh vậy?”

“Anh sống ở ngôi biệt thự đó sao?” Cô vẫn ra dấu hỏi lại.

“Lại một câu hỏi ngớ ngẩn nữa rồi, tôi thấy cô đã biết cách đùa lại tôi rồi đấy.”

“À…”

Thanh Nhã dừng lại câu trả lời để suy nghĩ, hỏi như vậy hẳn là Nam Khánh từng biết đến Thanh Nhã, căn phòng của Thanh Nhã nằm trên tầng thứ tư của tòa lâu đài còn ngôi biệt thự tọa lạc trên một mô đất cao, hai bên có thể nhìn thấy nhau rất rõ. Đang tính trả lời lại thì phía bên kia đã ra dấu trước.

“Mới có hơn một tháng mà cô đã quên người hàng xóm bên cạnh, cô tiếp thu ngôn ngữ tôi dạy cho thật nhanh khiến tôi phải kinh ngạc chắc không cần tới bồ câu để chỉ dạy rồi.

“Cũng nhờ thầy giỏi nên tôi mới tiếp thu nhanh.”

Thanh Nhã vội lái theo chiều hướng và cũng ngầm thừa nhận bản thân mình là Thanh Nhã. Hai người trao qua đổi lại ngôn ngữ, cuộc trao đổi dừng lại khi có một người phụ nữ đứng tuổi xuất hiện, bà hướng ánh mắt nhìn về phía Thanh Nhã nở nụ cười thân thiện. Nói gì đó với Nam Khánh trước khi quay trở vào Nam Khánh không quên chào tạm biệt Thanh Nhã.

Tâm trạng Thanh Nhã khá hơn một chút khi có người nói chuyện cùng, cô kéo rèm cửa sổ lại sau đó đi vào giường nằm, nằm chán lại dậy ngồi ôm gối suy nghĩ, cô cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ gì.

“Ông chủ?”

Tiếng chào hỏi của bà quản gia ở dưới lầu ba vang vọng lên khiến Thanh Nhã giật mình. Lý Nam Vương đã trở về lâu đài, Thanh Nhã vội chạy tới khóa chặt cửa sau đó trốn vào một góc. Cơ thể mới ổn định chưa lâu nay bắt đầu có dấu hiệu run sợ trở lại. Mười đầu móng tay bấm vào lòng bàn tay gần như bật cả máu mà cô lại không hề cảm nhận được sự đau đớn.

Tiếng của bà quản gia vừa chấm dứt, một giọng nói nhẹ nhàng hơi yểu điệu cất lên.

“Bà chuẩn bị cho tôi chút gì đó để tráng miệng nha!”

“Cô Hạ Vi lâu không gặp, cô khiến tụi tôi nhớ muốn chết đi à?”

Giọng bà quản gia nịnh nọt.

Bên trong phòng, Thanh Nhã thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng chân bước lên lầu, trong lòng vì vậy cũng buông lỏng. Thân thể tựa vào tường từ từ trượt xuống ngồi bệt dưới sàn nhà, dưới sàn rất lạnh nhưng sự lạnh lẽo ấy không bằng sự giá lạnh trong tâm hồn.

Sau chuyến đi công tác dài ngày nơi hắn muốn chọn để nghỉ ngơi tính dưỡng chính là lâu đài, chỉ có lâu đài mới đem lại cho hắn cảm giác yên tĩnh tuyệt đối. Lý Nam Vương nới lỏng cà vạt ngồi tựa ra ghế, di tay lên trán để xua đi sự mệt mỏi.

Hạ Vi lẳng túi xách lên giường sà vào lòng hắn ôm lấy cổ mà nũng nịu. Phụ nữ đối với Lý Nam Vương mà nói, chỉ coi như một chiếc áo thích thì mặc còn không thì bỏ, trong tất cả những người phụ nữ từng ở bên cạnh, hắn chỉ quan tâm sủng nịnh Hạ Vi. Hạ Vi đem lại cho hắn cảm giác giống người mà hắn từng yêu tha thiết. Mỗi khi ở bên Hạ Vi, Lý Nam Vương đều cảm thấy rất dễ chịu hơn nữa Hạ Vi lại rất ngoan ngoãn biết nghe lời nên hắn rất hài lòng.

Hạ Vi ôm lấy cổ Lý Nam Vương cố ý cọ sát bộ ngực căng tròn đầy sức sống vào lồng ngực rắn chắc cương nghị của đàn ông. Mỗi lần như vậy Lý Nam Vương khẽ hừ nhẹ sau đó giữ chặt mà hôn, lần này cũng vậy hắn ghì chặt lấy gáy Hạ Vi. Bàn tay Hạ Vi luồn lách vào bên trong áo đặt tay vào lồng ngực rắn chắc xoa nhẹ để khơi dậy bản lĩnh của đàn ông.

Cơ thể hắn rất mẫn cảm với những trò khiêu khích như vậy, hắn cố kìm lòng để khống chế dục vọng đang dâng trào. Ở trong mắt Lý Nam Vương, Hạ Vi là một cô gái ngây thơ thuần khiết, hắn không cho phép bản thân mình có lỗi với người con gái đang ở trước mắt. Lần nào cũng vậy đang đi lên đến đoạn cao trào hắn đều buông Hạ Vi ra sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm.

Hạ Vi nhìn theo sau, trong lòng dâng lên sự mất mát, quen nhau lâu rồi chưa một lần nào Lý Nam Vương chạm qua cơ thể dù chỉ là một lần. Hắn luôn kìm nén hoặc đi tìm người phụ nữ khác để giải tỏa cơ khát dâng lên trong lòng.

Bạn đang đọc truyện Xin Lỗi, Tôi Không Thể Buông Em của tác giả Băng Vũ. Tiếp theo là Chương 2: Cuộc sống trong thân phận mới