Chương 2: Vì Mắt Em Biếc Nên Ta Mềm Lòng

Chương 2. Mềm Lòng

7,255 chữ
28.3 phút
611 đọc
16 thích

Để kiếm tiền nhanh hơn, Trương Bảo Khánh đánh liều buôn lậu đồ điện tử qua đường thủy. Ban đầu cũng rón rén, hắn nghĩ nếu chẳng may mình bị tống vào tù thì người thân phải làm sao bây giờ? Nhưng dần dần, kinh qua những chuyến lênh đênh lành ít dữ nhiều và nhận được món lợi nhuận khá khẩm sau mỗi vụ khiến Trương Bảo Khánh không còn sợ nữa. Càng làm hắn càng bạo dạn, lách luật như chảo chớp, chỉ sau vài năm đã bước vào hàng có số má trong giới kinh thương.

Vài năm đó của hắn là sóng biển, là mưa nắng, là những món hàng giấu trong thân tàu và cảm giác nơm nớp qua các trạm hải quan. Trương Bảo Khánh chầm chậm rũ mình khỏi quá khứ là cậu ấm nhà họ Trương, thậm chí đôi lúc hắn thấy những tháng ngày sống trong sự bảo bọc của gia đình sao mà xa xôi quá. Có nhiều đêm say sóng li bì, hắn vẫn đau đáu về một đôi mắt luôn rũ xuống sầu khổ, người ấy co ro bên sạp đậu phụ thường xuyên ế ẩm, nhận được cái bánh bao nhân thịt từ trong tay hắn thì cảm động rưng rưng, bảo hóa ra bánh bao thịt có mùi vị thế này… Mộng mị trôi qua, hắn lại gượng dậy khỏi cơn choáng váng, cố gắng tỉnh táo để sinh tồn.

Vài năm đó, ở quê nhà cũng chẳng được êm xuôi.

Cha hắn ngã bệnh không lâu rồi mất, bà hai cũng xuất gia. Có lẽ trong số mấy người vợ, bà là người duy nhất thật lòng thương lão. Dù khoảng thời gian mặn nồng giữa họ ngắn chẳng tày gang, bà vẫn cứ nhớ hoài. Bởi vậy mà sau khi lão đi, bà thấy mình mất hết phương hướng, đến độ sẵn sàng bỏ lại các con để nương nhờ cửa Phật.

Xưởng gốm không thể sống dậy, dượng tư và Nhị Tị Tử đành phải dựa vào tay nghề non nớt của mình để mở một sạp hàng ngoài chợ, bán những loại đồ gốm đơn giản rẻ tiền. Với dượng thì không sao, đó là công việc quá đỗi quen thuộc rồi, song với Nhị Tị Tử lại là nỗi sỉ nhục to lớn. Hồi mới mở hàng, cậu ta ngậm tăm không chịu nói năng, thậm chí còn đòi choảng nhau với người qua đường khi bị chế nhạo. Giận cá chém thớt, cậu ta từng hỗn hào mắng dượng: “Mày có là cái mẹ gì đâu? Sao không tự đái một bãi mà soi lại mình đi? Con nhà đầu đường xó chợ nên định kéo tao xó chợ đầu đường theo à? Tao hỏi mày, tiền bán khoảnh đất đằng sau mày để đâu? Hay mày thăn hết rồi, gửi về cho ông già cờ bạc nhà mày rồi?”

Thật tình Nhị Tị Tử cũng không nghĩ vậy, mục đích chỉ là xả ra cho sướng miệng thôi, nói xong mới thấy mình nặng lời. A Dịch nhìn cậu ta đầy sửng sốt, đứng chết lặng một chỗ. Hồi lâu sau, dượng ngước mắt nhìn tấm bằng khen chói lọi của Thái Qua treo trên tường, đáp: “Tôi với cậu là đàn ông, lăn lộn vất vả là điều hiển nhiên. Cơ mà chị và em gái cậu không nên chịu cảnh dãi nắng dầm mưa. Vốn dĩ phụ nữ đã đủ thiệt thòi, trong nhà có đàn ông mà vẫn phải cơ cực thì thật là bi đát quá.”

Về sau Nhị Tị Tử mới biết mẹ của A Dịch mất đúng đêm ba mươi Tết vì cảm thương hàn, vì phải quần quật mưu sinh, vì lấy nhầm một tấm chồng chẳng ra gì. Tiền bán đất thật ra không được bao nhiêu, dượng dùng phần lớn làm của hồi môn cho Hồng Quả, số còn lại để dành cho Thái Qua đến trường và chi phí thuốc men khám chữa cho các nạn nhân của vụ cháy. Thời điểm ấy, gia đình thường xuyên mất liên lạc với Trương Bảo Khánh. Đã có lúc A Dịch vừa giật gấu vá vai lo chuyện nhà cửa, vừa đăng tin tìm Trương Bảo Khánh khắp mọi nơi.

Hồng Quả một lần từ nhà chồng về, thấy dượng ngồi bần thần ngoài hiên, tay cầm cả xấp tờ bướm tìm người mất tích. Bình thường Hồng Quả và A Dịch hiếm trò chuyện với nhau, chủ yếu vì ngang tuổi mà quan hệ lại éo le quá. Vậy nhưng hôm đó dượng đột nhiên hỏi cô: “Cô Hồng, anh trai cô hồi bé từng rớt từ mái nhà xuống suýt chết nhỉ?”

“Ừa, cả nhà tôi đều hết hồn luôn.” Hồng Quả nhớ lại vẫn thấy gai người. “Ảnh gãy xương nặng lắm, bầm dập toàn thân, tưởng không cứu được nữa. Thế mà về sau khỏe lại rất nhanh, cũng không bị di chứng gì. Thầy bói bảo anh tôi cao số, sẽ thọ ngoài chín mươi… Mà sao tự nhiên dượng hỏi chuyện này?”

“Chỉ là không dưng nghĩ đến thôi. Tôi cũng tin là anh cô được tổ tiên phù hộ, nhìn cậu Khánh rất có phúc.” – Dượng tư cười cười, không hiểu sao trông thê lương đến lạ.

Chắc là trời cũng thấy tội nghiệp cho cái vẻ thê lương ấy của dượng nên dẫn bước Trương Bảo Khánh trở về. Hắn về, hồ hởi xách theo đống đồ đạc mới sắm sửa được, chả phải tết nhất gì mà phát cho mỗi đứa em một bao lì xì. Tới lượt A Dịch, hắn đưa dượng cả cọc tiền mệnh giá lớn, tươi rói: “Em giữ hộ tôi nhé, để sau này tôi lấy vợ?”

A Dịch thoáng ngây ra, rồi cũng nhận lấy một cách rất thận trọng. Trương Bảo Khánh đang phấn khởi, xoa đầu dượng khen “Ngoan lắm!”. Hắn đinh ninh dượng hiểu ý mình.

.

Công việc làm ăn của Trương Bảo Khánh ngày càng thuận lợi. Hắn cũng tinh, nhác thấy buôn bán chui kiểu gì cũng có ngày bị sờ gáy nên chuyển hẳn ra ngoài sáng, mở cửa hàng điện tử điện lạnh tọa ngay trung tâm thành phố. Thời đó vô tuyến, máy giặt vẫn còn là những mặt hàng lạ lẫm trên thị trường, Trương Bảo Khánh gần như đi tiên phong trong lĩnh vực này. Người tiên phong tuy gặp nhiều khó khăn ban đầu nhưng sẽ có chỗ đứng về sau. Hắn gặp thời gặp thế lại có đầu óc nên thành công chỉ là chuyện sớm muộn.

So với mục tiêu ngày xưa là bám trụ lại ở chốn phồn hoa đô hội, Trương Bảo Khánh bây giờ còn đạt được nhiều hơn thế. Hắn đã có những gì hắn muốn, thế nhưng thứ hắn muốn có nhất thì lại chưa. Trăm sông đổ về một biển, suy cho cùng Trương Bảo Khánh làm nhiều chuyện như thế chỉ vì một lý do. Có lẽ đám văn sĩ cũng không hẳn hay nói hươu nói vượn, “tôi bị tình yêu tuyên án chung thân” – câu này vận lên hắn chẳng sai chữ nào.

Rồi Trương Bảo Khánh ngỏ lời đón A Dịch và mấy đứa em lên thành phố ở. Ngoại trừ Hồng Quả đang an ổn bên chồng con nên không muốn thay đổi nhịp độ sống, những người còn lại hoặc vui vẻ hoặc miễn cưỡng nhưng đều đồng ý. Nhị Tị Tử và Thái Qua tất nhiên gật đầu ngay tắp lự. Hồi nhỏ chúng luôn tò mò về phố thị, về đèn điện, về nhà tầng, về công viên, về rạp chiếu bóng – những thứ chỉ tồn tại trong lời kể của chú tài xế đường dài thường ngồi uống nước đầu thôn. Còn A Dịch, A Dịch chưa bao giờ có ý niệm gì về nơi xa xôi đó. Như thời niên thiếu khi Trương Bảo Khánh cho người ấy xem bức hình quảng trường trong sớm bình minh, hỏi người ấy sau này muốn đến đây không, người ấy chỉ ngơ ngác: “Em ấy hả? Thôi, viển vông chết được.”

Cả như bây giờ khi Trương Bảo Khánh đề nghị, “Em lên đấy ở cùng anh em tôi nhé!”, dượng chẳng mảy may suy nghĩ mà từ chối luôn: “Nhà cửa cũng phải có người trông nom chứ, bỏ trống sao được? Với lại rau dưa sắp đến kỳ thu hoạch, để héo rũ ra thì tội lắm. Hay là cậu cứ đón các em lên trước, đợi khi nao xong xuôi rồi tôi theo sau.”

Hắn biết thừa cái điệu khi nảo khi nao ấy sẽ là không bao giờ, cộng thêm kiểu xưng hô hèn mọn mãi chẳng thay đổi càng khiến Trương Bảo Khánh thêm ức chế. Sẵn đang ngồi trong phòng dượng, hắn sùng sục vơ hết đám vật dụng ít ỏi và chẳng có tí giá trị nào của A Dịch nhét vào túi, nói như ra lệnh: “Thứ nhất, em đừng có mở miệng là cậu nọ cô kia nữa, chướng tai lắm! Thứ hai, Thái Qua chuẩn bị vào đại học. Tôi thì không đủ thời gian để mắt đến nó, Nhị Tị Tử lại vô tư vô tâm, ngoài em ra chẳng ai quản lý con bé được cả. Thứ ba, em ở lại một mình, lúc ốm lúc đau biết làm thế nào, chưa kể ti tỉ thứ tình huống nguy cấp khác? Em nghĩ tôi yên tâm nổi không? Thôi, khỏi nói nhiều, tôi sắp xếp xong cả rồi, sáng mai lên đường.”

“Nhưng…” Dượng tư cau mày, vẻ như băn khoăn dữ lắm. Song có lẽ nhắc đến Thái Qua đã khiến dượng mềm lòng, dượng ngẫm nghĩ một hồi rồi mặc cả: “Vậy đợi cô út ổn định chuyện học hành, cậu cho tôi về nhé?”

Đến đây, Trương Bảo Khánh chỉ còn nước ngồi phịch xuống giường, day day hai bên huyệt thái dương đương giật lên nhức nhối. Hắn làm vậy phải một lúc lâu, khiến cho dượng hắn lo lắng không thôi, cứ hỏi đau nhiều lắm không, sao tự dưng lại đau thế, đau quá phải đi trạm xá đấy. Thật ra hắn nhức đầu thì ít mà bất lực thì nhiều. Sau khi đã kìm lại ngọn lửa đang cháy phừng phừng trong người, Trương Bảo Khánh ngoắc A Dịch: “Em qua đây!”

Dẫu hắn đang hết sức giận dữ, thế nhưng đuôi mắt hẹp dài lại chất chứa không biết bao nhiêu si mê. Nước da trắng xanh phơi qua gió sương cũng chẳng sạm đi nhiều, ấn định cho hắn cái vẻ công tử không thể nào thay đổi. Trương Bảo Khánh gõ vào chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo A Dịch ngồi đấy. Dượng tư nhà hắn khẽ khàng làm theo, chả rõ đôi vành tai đã đỏ lựng từ lúc nào.

“Sao tai em đỏ thế?” Hắn phát hiện ra, bật cười giữa lúc cơn phẫn nộ còn chưa lắng xuống. “Nhìn tôi hấp dẫn quá à?”

A Dịch giật mình sờ lên vành tai, ấp úng: “Không, không. Tại, tại vì tôi bị mọc cái nhọt trên đó.” – Chắc là cũng tự thấy mình có một cái lý do mắc cười quá, dượng quay mặt giấu đi vẻ ngại ngùng, lẩm bẩm trách móc “Cậu cứ làm khó tôi hoài”.

Rất hiếm khi A Dịch biểu lộ cảm xúc của mình như vậy, Trương Bảo Khánh cũng được phen thở phào vì hóa ra người ấy không phải một cái bị bông bị cuộc đời xô tới xô lui rồi chai sạn cả đi. Hắn dịu giọng, có phần làm nũng: “Gọi tôi là ‘anh Khánh’ đi!”

Thật ra vẫn còn hai chữ “xin em” hắn giữ lại trong lòng. Nhưng tiếng khẩn cầu nhỏ nhoi ấy có lẽ đã được nghe thấy, hoặc người nhẹ dạ như A Dịch không thể sắt đá quá lâu, cuối cùng dượng líu ríu trong cổ họng: “Anh Khánh…”

Hồi bé mỗi lần A Dịch gọi “anh Khánh”, Trương Bảo Khánh tưởng như mình là kẻ mạnh nhất trên đời – hay ít nhất cũng là kẻ mạnh nhất thôn này, chuyện gì cũng đến tay hắn giải quyết nhưng hắn lại không thấy phiền tí nào. Hắn có ba đứa em, chúng cũng luôn miệng “anh cả, anh cả” đấy, cơ mà cảm giác đem lại không giống như thế. Thậm chí khi Nhị Tị Tử nhại theo kêu “anh Khánh”, hắn chỉ muốn đấm cho nó rụng nốt mấy cái răng sữa. Giờ đây đi qua nhiều thăng trầm, hắn nhận ra tiếng gọi của A Dịch chính là thành tựu trọn đời mình.

“Cảm ơn.” – Khẽ nhẹ như một ngọn gió, âm thanh ấy chảy qua những tháng năm đơn côi, chảy về bên A Dịch. Người ngồi đó ngước mắt nhìn hắn với vẻ khó hiểu, “Anh đang nói với ai đấy?”

Trương Bảo Khánh bỏ ngỏ không đáp. Đã có những lúc hắn tự hỏi sao mình phải tiếp tục chịu tổn thương chứ? Nỗi căm giận vì bị phản bội càng làm cho hắn nảy ra ý định phá hoại mọi thứ, bao gồm cả người đó. Nhưng rốt cục, hắn vẫn lựa chọn làm một tên đần độn chịu trói trong mớ kẽm gai của yêu ghét lẫn lộn. Kẽm gai trên người sẽ không thể mất đi. Hắn đã bị tình yêu tuyên án chung thân. Vậy mà hắn lại thấy biết ơn và nguyện suốt đời phục vụ.

.

Nhà họ Trương một thời tấp nập người ra kẻ vào, nay hiu quạnh nằm lại sau cánh cổng khóa trái. Đám nít ranh từng chí chóe trong khoảnh sân, giờ dẫn nhau bước ra thế giới rộng lớn hơn, đi về phía tương lai.

Thành thị của những năm này đã khác hẳn thành thị mà lần đầu tiên Trương Bảo Khánh đặt chân đến. Xã hội thay đổi quá nhanh khiến ai cũng phải vắt chân lên cổ đuổi theo để không bị mang tiếng là tụt hậu. Biết là sống gấp đấy nhưng không thể ngừng lại dù là một chốc. Trương Bảo Khánh cũng vậy mà Nhị Tị Tử, Thái Qua cũng thế. Chỉ có A Dịch là cứ mãi ngần ngừ đứng trước cửa thang máy, băn khoăn hàng tiếng đồng hồ rồi quyết định leo thang bộ.

Ban đầu, ba người vừa lên phố còn thường kể lể với nhau về những thứ choáng ngợp họ trông thấy ngoài đường, ít ra cũng được an ủi rằng mình không phải đứa nhà quê duy nhất giữa chốn này. Song Nhị Tị Tử cùng với bản tính sôi nổi dần dà hòa nhập được vào nhịp sống ồn ã; Thái Qua quen thêm nhiều bạn bè và có thêm những trải nghiệm mới mẻ, những mối bận tâm rất thức thời. Ai cũng nhanh nhạy khoác lên mình hình hài của một công dân đô thị đang hối hả trong dòng chảy đương đại. Khoảng cách với người chậm chạp hơn ngày một nối dài.

A Dịch vẫn ăn vận giản đơn, đi chợ mua đồ thì trả giá từng đồng, không dám ngồi taxi vì tiếc tiền, ngoài ban công trồng đủ loại rau củ, trong nhà ủ hàng vại dưa chua rồi trứng muối. Căn hộ mới toanh như hẵng vương mùi quê cũ, Nhị Tị Tử và Thái Qua chẳng vừa lòng tí nào. Tới lúc hết chịu nổi, Thái Qua dài giọng: “Dượng ơi, bao giờ dượng tính nuôi thêm lợn gà thì nói con biết nha, đặng con còn chuyển ra ký túc xá ở.” Nhị Tị Tử được thể chêm vào, “Tôi nói chứ, nhập gia phải tùy tục, dượng cũng nên học theo lối sinh hoạt của người phố đi. Giả như mai mốt dượng nuôi con lợn con gà trong nhà thật, để ban quản lý họ lên nhắc nhở, mặt mũi anh tôi để đâu giờ?”

Đoạn, hai đứa cùng thở dài thườn thượt. A Dịch sững sờ, có một nỗi chua chát không tên trào từ dạ dày lên cổ họng dượng. Lúc đó trong tay A Dịch đương cầm đôi vòng tránh tà mới đan xong hôm qua, định bụng sẽ đưa cho Nhị Tị Tử và Thái Qua vì tự nhiên không thấy hai đứa đeo nữa, cứ ngỡ chúng làm rơi mất… Nhưng nghĩ có lẽ mình đã hiểu ra, A Dịch cất lại vào túi quần.

“Xin lỗi.” – Dượng tư nhỏ nhẹ, “Xin lỗi vì đã khiến cô cậu khó chịu, tôi thật sự không có ý làm cho cô cậu hay anh của cô cậu mất mặt đâu.”

Tối hôm đó Trương Bảo Khánh trở về, thấy rau ngoài ban công đi đâu mất sạch, vại dưa vại trứng cũng trống không. Rõ ràng hồi sáng hắn đi vẫn còn nguyên, đã chắc mẩm tối nay phải ăn chục quả trứng muối cho bõ thèm, vậy mà chưa kịp xơi miếng nào thì đã hết veo. Mặt Trương Bảo Khánh chảy ra, ủ ê hỏi A Dịch: “Ủa, em với tụi nó xử lý hết trứng rồi à? Không để phần cho tôi à?”

Bộ dạng hắn đến là tội nghiệp, hắn cũng nghĩ A Dịch sẽ động lòng và đáp rằng lần sau chỉ làm món đó cho riêng hắn thôi, hoặc ít nhất cũng phải an ủi hắn chút đỉnh. Thế mà dượng lại trả lời bằng vẻ thản nhiên: “Bị hỏng cả mẻ nên tôi đổ đi rồi, chắc tại tôi không mát tay. Nếu anh muốn ăn thì để tôi đi mua.”

“Không đâu.” Hắn chưa thôi nài nì, “Tôi đợi em làm mẻ sau cơ.”

Bấy giờ hai người đang ở trong bếp, A Dịch thái hành còn Trương Bảo Khánh quanh quẩn bên chân dượng. Nghe hắn nói, dượng hơi khựng lại, lặng thinh một hồi. Lát sau dượng vờ như không hề gì, thoăn thoắt thái hành rồi bỏ vào nồi canh, vừa bận bịu vừa đáp: “Thật ra tôi cũng không thích muối trứng muối dưa đâu. Hên sao ở đây cái gì cũng có bán, lại ngon hơn mình tự làm, nên đi mua là nhanh nhất. Tôi thấy người thành thị ai cũng như vậy hết.”

Trương Bảo Khánh đôi chút ngỡ ngàng, nhưng cũng không tìm ra lý do gì để gặng hỏi thêm, vậy nên hắn xoa tóc A Dịch đầy yêu chiều: “Ừa, thế cũng hay, em không phải mệt nữa. Với cả thuốc bổ hôm trước tôi mang về em có uống đầy đủ không đó? Cấm chểnh mảnh nhá, em nhìn em xanh lét như tàu lá kia kìa.”

“Tôi vẫn uống đều mà.” A Dịch nói cho có lệ, dường như chẳng để tâm lắm tới chuyện thuốc thang. Chợt nhớ ra một vấn đề mà mình cảm thấy cực kỳ bức thiết, người ấy tiếp: “Anh Khánh, khi nào anh định cưới vợ? Bây giờ sự nghiệp ổn định rồi, vun vén gia đình đi là vừa. Dù sao cũng không còn trẻ trung gì nữa.”

Trương Bảo Khánh cà lơ phất phơ, “Tùy em, bao giờ em cho cưới thì cưới thôi.” Hắn đã quá quen với sự lẩn tránh và đẩy mình ra của A Dịch rồi.

Song A Dịch không đồng tình với thái độ này của hắn. Dượng ngẩng lên nhìn Trương Bảo Khánh, vẻ sắc bén lạ lùng đằng sau làn hơi nước đương bốc lên nghi ngút khiến hắn rùng mình: “Tôi chưa bao giờ muốn trói chân anh. Tôi không có quyền đó. Rồi một lúc nào đấy, anh sẽ nhận ra thời gian và tâm sức mà anh dành cho tôi bấy lâu nay là lãng phí.”

Bầu không khí trở nên ngột ngạt, làm Trương Bảo Khánh quên mất vừa rồi mình đã vui vẻ ra sao khi bước vào bếp, khi nhìn thấy bóng lưng A Dịch, khi phát hiện ra tóc người ấy hình như dài thêm một tẹo, nom an nhiên đến ấm lòng.

“Tôi không thấy phí, em đừng nói nữa.” – Hắn tỏ vẻ như chẳng hề gì, cố che đi nỗi mất mát đang xuyên qua lồng ngực và truyền tới những đầu ngón tay khẽ run rẩy.

Bỗng A Dịch chớp mắt thật nhanh, không biết suy nghĩ nào đã đến và chiếm cứ lấy người ấy, thôi thúc người ấy buông lời sát thương cực mạnh: “Anh Khánh, tôi không xứng. Từ trong ra ngoài của tôi đều không xứng với anh… Hơn cả, anh đừng quên rằng tôi là vợ của cha anh. Dù ông ấy đã chết thì điều đó cũng không đổi khác. Nhiều năm sau trong thôn người ta vẫn sẽ nhắc lại chuyện cũ, câu chuyện nào đâu đẹp tốt gì mà anh phải cố chen chân vào? Mình tôi đê tiện là đủ rồi, anh hiểu không?”

Những ngón tay đang run rẩy của Trương Bảo Khánh nhói lên khi nghe A Dịch nhắc lại sự thật mà hắn không muốn đối diện nhất – người ấy là vợ của cha hắn, là mẹ kế của hắn. Đây là lần thứ hai người ấy tàn nhẫn với hắn như vậy, kể từ sau cái lần hắn trông thấy người ấy bước ra từ căn phòng dán chữ Hỉ đỏ chói, không một âm thanh báo cho hắn biết rằng người ấy đã tuột khỏi tầm tay hắn rồi. Cổ họng hắn sặc mùi tanh nồng, Trương Bảo Khánh tưởng như mình sắp hộc máu tới nơi. Nhưng may sao hắn chưa uất ức tới mức độ đó. Sau tất cả, điều duy nhất hắn phun được khỏi miệng là ba chữ: “Em ác lắm.”

Rồi hắn quay lưng đi trong vội vã, không muốn nhọc nhằn hít thở bầu không khí này thêm một giây một phút nào nữa.

.

Trương Bảo Khánh chẳng rõ mình đã rời khỏi nhà bao lâu. Hắn đến công ty, tháo tất cả máy móc trong phòng làm việc ra thành một mớ linh kiện lộn xộn. Tháo xong lại thừ người nhìn từng con ốc vít, từng tấm mạch điện, nhớ về ngày đầu mới lập nghiệp, về những cơn say sóng trên boong tàu… chợt thấy sao mà vô nghĩa. Nếu có thể, ngay lúc này Trương Bảo Khánh muốn lôi cha hắn sống dậy, để chất vấn và bắt lão phải trả giá vì đã đẩy hắn cùng người hắn yêu ra nông nỗi này. Chỉ vì những vui thú nhất thời của lão mà bao năm qua cuộc đời họ không có lấy một ngày thanh thản, cứ mãi lẩn quẩn trong mối ràng buộc cũng vô nghĩa không kém, bởi người hắn yêu chẳng thể bước ra khỏi vòng ám ảnh của nỗi đau đớn và sợ hãi tột cùng.

Đồ đạc tháo ra phải mất rất nhiều thời gian mới ráp lại được hoàn chỉnh, lòng người tan vỡ chẳng nhẽ dễ dàng hàn gắn hơn? Trương Bảo Khánh chán nản ném tua vít vào góc phòng, gục đầu xuống gối, mệt mỏi khiến hắn thiếp đi trong vài giây dù tảng đá bức bối vẫn còn nguyên. Hắn đoán mình chỉ mới ngủ được mươi phút trước khi bị Thái Qua đánh thức, nhưng sự thật lúc đó đã vào đầu giờ chiều ngày hôm sau. Con bé Thái Qua đứng trước bàn làm việc của hắn, gấp gáp đến độ dậm chân bình bịch: “Anh cả, anh cả, dậy đi!”

“Chuyện gì thế?” Hắn he hé mắt, cổ vai gáy đau nhức vì ngủ bó gối suốt từ qua tới giờ nên đôi chút sẵng giọng với nó.

Song Thái Qua chẳng quan tâm thái độ của anh cả nhà mình nữa. Nó chìa ra cho hắn xem một mẩu giấy cùng món đồ gì đó bọc trong giấy báo lem luốc, nghẹn ngào: “Dượng tư đi rồi, không biết từ bao giờ, sáng nay dượng còn làm cơm cho tụi em nữa mà… Nhưng vừa rồi em đi học về thì không thấy người đâu, quần áo đồ dùng cũng vậy, chỉ có mấy thứ này để lại trên gối thôi. Chắc là tại em với Nhị Tị Tử làm dượng buồn rồi. Anh cả, em nghĩ dượng về quê thôi! Mình đi đón dượng về nha?”

Nói đến đây mắt Thái Qua đã ầng ậng nước. Trương Bảo Khánh nhìn nó đầy nghi hoặc, đồng thời mở mẩu giấy ra xem. Trong đó là nét bút nguệch ngoạc của một người vừa mới học hết lớp ba đã phải nghỉ ở nhà làm đậu phụ, và vì chẳng được học hành nhiều nên cũng chỉ vỏn vẹn mấy dòng: Mọi người ở lại mạnh khỏe. Đừng lo lắng cho tôi. Thứ kia là của Trương Bảo Khánh, tôi giữ đã lâu, nay xin gửi lại. Cảm ơn rất nhiều. Tạm biệt.

Hình như trò cút bắt giữa họ sẽ không bao giờ có hồi kết – hắn cay đắng nghĩ, rồi lại tiếp tục mở từng lớp giấy báo bao quanh cái thứ vuông vức nặng trĩu trên tay. Đến khi những cọc tiền xanh đỏ lộ ra, Trương Bảo Khánh đột nhiên cười như điên như dại. Đó là toàn bộ số tiền Trương Bảo Khánh nhờ A Dịch giữ để “sau này lấy vợ”, giờ người ta thật sự trả lại cho hắn để hắn lấy vợ. Hắn cười hoài, cười mãi, cười không dừng được, cảm thấy đây đúng là một tấn bi hài kịch vĩ đại. Và sau đó, trước sự hoảng hốt của Thái Qua, hắn thẳng tay ném xấp tiền ra ngoài cửa sổ. Những đồng bạc bay phấp phới giữa không trung như một cơn mưa, đám đông xúm xít nhặt lấy lộc lá rơi từ trên trời xuống; sẽ không một ai biết số tiền đó vốn mang theo những oán hận yêu ghét thế nào, họ chỉ quan tâm tiền có thể mua được niềm vui nhỏ bé của chính mình và như vậy là đủ.

“Anh!” – Thái Qua khẽ kêu lên, không hiểu những chuyện này là sao nữa. Nó thắc mắc thật nhiều, nhưng phản ứng dữ dằn của anh cả vừa xong khiến nó sợ. Con bé níu ống tay áo hắn hệt như hồi bé, dè dặt: “Anh làm gì vậy? Còn dượng tư thì sao?”

Trương Bảo Khánh lạnh tanh, “Không cần tìm nữa, cứ chiều theo ý cậu ta đi.” Đoạn, hắn buông thõng nắm đấm đã siết chặt từ lúc Thái Qua mới đến, bên trong là những mảng da thịt bong tróc rướm máu. Thế nhưng trái ngược với giọng điệu, sống mũi Trương Bảo Khánh đỏ ửng một cách bất thường, vẻ như đang cố kìm chế không để sự khổ sở trong mình rơi ra qua hốc mắt.

Chiều hắt nắng bỏng rát trên má Trương Bảo Khánh và Thái Quá, lặng yên quá đỗi khiến tiếng kim đồng hồ chạy trở thành một âm thanh chẳng hề dễ nghe. Cuối cùng Thái Qua bỏ cuộc, con bé nhẹ nhàng rời khỏi phòng làm việc của Trương Bảo Khánh. Từ sau ngày mẹ nó trốn nhà theo một gã đàn ông xa lạ, con bé mới lại thấy thế giới xung quanh mình đổ vỡ đến thế.

Nhiều ngày tiếp theo, không ai nhắc về A Dịch với Trương Bảo Khánh. Bản thân hắn cũng thả mình trong những chuyến công tác xa, chẳng mấy khi về nhà. Nếu có người nào đó tốt bụng mai mối, hắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà đồng ý đi coi mắt luôn. Trương Bảo Khánh tin rằng hắn có thể buông được, đợi thời gian thổi hết đi tàn dư của chuyện cũ là ổn thôi. Cứ mãi ôm ấp một mối tình si đã giết dần giết mòn hắn suốt bao năm qua. Giờ thì hắn đã thấm mệt, hắn phải tự giải thoát mình khỏi con đường hầm tăm tối này. A Dịch là vầng trăng sáng, nhưng A Dịch cũng là liều thuốc độc…

Vậy nhưng hắn bắt đầu gặp những giấc chiêm bao đứt quãng như cái thời còn lăn lộn ngoài biển khơi. Tình yêu đầu chẳng thể nguôi ngoai, một đôi mắt trong veo màu trà nhạt vẫn cột hắn vào trong nhớ thương và vương vấn. Thi thoảng, ký ức từ thuở nhỏ chợt ùa tới không báo trước: A Dịch và hắn chạy trên thảm cỏ xanh, nô nghịch chán chê rồi thì nằm kềnh ra đất; hắn ê a một khúc đồng dao không rõ nghĩa, A Dịch bụm miệng cười khúc khích, lát sau thầm thì “Anh Khánh, anh đừng nghỉ chơi với em nha?”.

Sẽ không một ai biết trong những đêm thâu chỉ còn lại Trương Bảo Khánh và chiếc bóng, hắn đã mân mê mẩu giấy người ấy để lại bao nhiêu lần. Mẩu giấy nhàu nhĩ đi không phải chỉ vì bị vo viên rồi vuốt phẳng hàng tá bận, mà còn bởi những giọt lệ nóng hổi rớt rơi trên đó – hong khô lần này thì lần khác lại ướt nhòe.

.

Hồng Quả lên thăm, xách theo cơ man là đồ tươi sống. Lúc cô chất từng bọc thức ăn vào tủ lạnh, mặt mũi Thái Qua và Nhị Tị Tử méo xệch: “Chị, chị cho nhiều vậy tụi em cũng chả biết nấu đâu.” Kể cũng đúng thôi, trong nhà có người ăn kẻ ở nên từ nhỏ tới lớn anh chị em bọn họ chưa từng phải rờ tay vào việc gì. Sau khi gia đình sa sút, hẵng còn dượng tư lo liệu chuyện nhà cửa. Hồng Quả lấy chồng sinh con, những công việc trước đây vốn được phục vụ giờ phải tự mình làm hết, dần trở nên đảm đang tháo vát; nhưng Nhị Tị Tử và Thái Qua cho đến vài tuần trước vẫn đang sống thoải mái trong sự săn sóc của dượng, nay ú a ú ớ học cách tự lập, đứa nào cũng lóng ngóng như gà mắc tóc.

“Ủa? Ở chung với dượng lâu vậy mà không học được ngón nghề gì của dượng à? Thế dượng đi đâu rồi, nãy giờ chị không thấy.” – Hồng Quả ngó trong ngoài tìm người, tới lượt Nhị Tị Tử và Thái Qua quay ra nhìn nhau ái ngại.

Sau cùng Thái Qua lí nhí: “Dượng đi rồi chị…” – Và con bé bắt đầu kể, kể từ lúc hai anh em nó chê dượng quê mùa, nhà cửa chẳng có cảm giác thành thị gì hết trơn; kể tới thư và tiền dượng để lại, rồi anh cả phản ứng ra sao; kể rằng nó và Nhị Tị Tử muốn gọi điện về xin lỗi dượng nhưng quá xấu hổ; thú nhận chúng nó đều đang hối hận lắm, mà lại sợ anh cả nổi đóa nên không dám nhắc về dượng trước mặt anh.

Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, Hồng Quả giận sôi. Cô chống nạnh giữa nhà, nạt từng người một: “Chị không hiểu sao tụi em nói ra được những lời vô tâm như vậy luôn đó. Một đứa khi xưa than khóc ‘xưởng gốm mất rồi em biết sống bằng nghề gì đây’, giờ mở được cửa hàng gốm sứ trên con phố nhộn nhịp nhất thủ đô, đấy là nhờ ai hồi đó ngày nắng cũng như ngày mưa kéo em ra chợ dạy em buôn bán? Rồi một đứa hễ nghe người ta nhắc đến hai chữ ‘nghỉ học’ là nước mắt ngắn dài, cuối cùng vẫn được học hành đến nơi đến chốn, còn trở thành sinh viên trường Luật, đấy là nhờ ai mỗi tháng đi bán máu lấy tiền đóng học phí cho em? Các em biết một mà không biết hai, không biết rằng nếu là người khác, người ta bỏ mặc đám con chồng phiền nhiễu như tụi mình lâu rồi chứ ở đấy lo cho từng miếng ăn cái mặc.”

Nói muốn đứa cả hơi, Hồng Quả ngưng một chút để lấy lại bình tĩnh. Bây lâu cô luôn nhỏ nhẹ nết na, chưa bao giờ bùng nổ tới mức độ này. Hai đứa em nghe mắng chỉ biết cúi gằm mặt, không hé nổi một lời. Nhìn tụi nó, cô thấy vừa thương vừa bực. Sau khi đã bớt nóng giận, Hồng Quả mới ngậm ngùi: “Chắc các em quên mất, dượng tư thật tình chỉ hơn các em có vài tuổi thôi, còn rất trẻ.”

Dượng tư, mười bảy tuổi về nhà họ Trương, qua mùa đông này mới tròn hai mươi sáu. Đấy là họ cũng chỉ nghe dượng bảo dượng sinh ra vào giữa mùa đông, trời rét lạnh căm căm, chứ không ai rõ giữa mùa đông đó là ngày nào tháng nào.

Phút chốc ba chị em cùng rơi vào lặng yên, ai nấy trượt dài trong đoạn ký ức về thời còn khốn khó, buồn vui lẫn lộn nhưng hẳn là ấm áp nhiều hơn tất thảy. Lúc này Trương Bảo Khánh đẩy cửa vào, quầng mắt trũng sâu và vẻ mặt không lấy gì làm vui vẻ, giọng khàn khàn: “Chuyện bán máu là thế nào? Sao anh chưa được biết?”

Đối với A Dịch, nhắc lại những gì đã lùi xa về dĩ vãng giống như kể khổ vậy, chẳng hay chút nào. Bởi vậy mãi đến khi dượng đã bán máu đủ nhiều để đóng học phí cả năm cho Thái Qua và thậm chí còn mời được thầy giáo giỏi trên huyện về kèm con bé, người nhà mới phát hiện ra chuyện này. Rút máu xong thường sẽ rất chóng mặt, phải nghỉ ngơi bồi bổ một hai ngày; nhưng A Dịch sau khi bán máu, không chạy đi xay đỗ tương thì cũng quay về chợ bán gốm với Nhị Tị Tử. Có lẽ vì thế nên người ngợm luôn xanh xao, dẫu về sau cuộc sống đầy đủ hơn thì cũng chẳng béo tốt lên được.

Hồng Quả vừa hồi tưởng lại vừa thở dài. Cô nhớ lúc trông thấy tờ biên lai của bệnh xá rơi ra từ túi áo A Dịch, cô đã buồn rầu rất lâu, buồn tới mức một ngày nọ còn lên chùa hỏi người mẹ đã xuất gia của mình rằng: “Tại sao mẹ bỏ mặc chúng con được, mà người không thân không thích như cậu ấy lại cứ níu tụi con ở lại ngôi nhà vốn đã tan tác và trở thành chỗ dựa mới cho tụi con?”

Mẹ cô đánh mắt về phía xa xôi, đáp: “Cậu ấy giống mẹ hồi trẻ, không muốn sang sông nhưng cứ đứng tần ngần ở bến đò vì trót lụy một con đò.”

Khi ấy Hồng Quả chưa hiểu hết, cô cho rằng mẹ mình chỉ đang bào chữa cho sự vô trách nhiệm của bà thôi. Chỉ tới cái hôm A Dịch bỗng hỏi cô về chuyện ngày bé của Trương Bảo Khánh, Hồng Quả mới bắt đầu để ý. Dạo đó Trương Bảo Khánh chẳng có tin tức gì, A Dịch cứ sốt ruột hoài – một kiểu phản ứng không giống mẹ kế đối với con chồng, cũng chẳng giống bè bạn đối với nhau. Ít lâu sau có tin một chiếc thuyền chở hàng bị đắm ngoài khơi, tất cả thuyền viên thiệt mạng. Cô về nhà, đứng ngoài cổng, trông thấy A Dịch ngồi thẫn thờ dưới mái hiên, ôm cái mũ lông Trương Bảo Khánh hay đội vào lòng, bả vai run run. Từ giây phút ấy, Hồng Quả đã biết được Trương Bảo Khánh chính là con đò của A Dịch, là lý do khiến cậu trai đó không thể rời đi dù gặp bao vất vả trập trùng.

Hồng Quả thuật lại tất cả những gì cô đã nghe và thấy, chất giọng đều đều bén rễ vào không khí quánh đặc xung quanh họ. Rồi khi câu chuyện kết thúc, cô nhìn Trương Bảo Khánh đầy tiếc nuối: “Anh cả, em cứ tưởng A Dịch sẽ mở lòng với anh, vì dầu sao tình cảm kia cũng là thật. Nhưng có lẽ lòng mặc cảm của dượng ấy lớn quá.”

Thú thực, Trương Bảo Khánh chưa bao giờ dám hy vọng rằng A Dịch sẽ coi hắn là một phần quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời. Hắn chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, đuổi theo ánh trăng sáng của lòng mình; và nếu một ngày ánh trăng kia dừng lại chờ hắn thì đó hẳn là niềm vinh hạnh lớn lao mà vũ trụ già cỗi ban tặng. Thế nên làm sao Trương Bảo Khánh dám tin A Dịch từ bỏ tự do, ở lại nhà họ Trương chăm sóc các em hắn là vì hắn? Thậm chí có đôi lúc tuyệt vọng, hắn còn nghi ngờ người ấy bán linh hồn cho lão già nhà hắn mất rồi, tuy là suy nghĩ đó chỉ vụt qua trong tích tắc.

Tâm hồn bị vùi trong băng giá của Trương Bảo Khánh chợt nở ra một bông cúc dại nhỏ xíu. Hắn vụng về chạm vào những cánh hoa, dùng đôi bàn tay chai sần ủ ấm cho nó trước khi ngắt ra đem tặng một người.

.

Mùa nước nổi, cá rô từng đàn lội dưới sông, chẳng cần tốn sức vẫn câu được mẻ lớn; thế nhưng trong giỏ của người ngồi trên bờ vẫn trống trơn. Người ấy cũng chưa kéo cần câu lần nào, cho họ hàng nhà cá đến xơi mồi chán chê rồi lượn đi. Thi thoảng cậu đung đưa chân, vẻ ung dung hiếm khi có được. Dịu êm và lặng lẽ giúp cậu tạm quên đi những nhớ nhung còn dang dở. Cả buồn phiền, đau khổ hay trách móc trong quá khứ cũng lắng xuống như một phép màu.

Dưới nước giật giật liên hồi, cá lại cắn câu. A Dịch ngó vào cái giỏ bên cạnh, đương băn khoăn không biết nên kéo hay thả. Nếu kéo lên, trưa nay cậu sẽ có một bữa canh cá nấu chua ra trò; nhưng nếu thả đi, biết đâu chú cá kia lại bơi được về nguồn, sinh con đẻ cái, sang năm dẫn theo gia đình mình bơi qua sông này, khéo còn vẫy hai vây chào cậu. Tưởng tượng ra viễn cảnh ngộ nghĩnh và lạ kỳ ấy khiến A Dịch mềm lòng, thế nên cậu buông nhẹ cần câu, thầm nghĩ trưa nay ăn uống thanh đạm tí cũng được.

Vậy mà cậu vừa buông ra, phía sau đã có người nhanh nhẹn chụp lấy. Mùi gỗ thơm thân quen quá đỗi, A Dịch lọt thỏm trong vòng tay hắn, giật nảy mình. Trương Bảo Khánh thì vẫn thản nhiên như không, dồn sự tập trung vào con mồi. Lát sau hắn nắm tay A Dịch cùng kéo cần lên, chiến lợi phẩm thu được là một chú cá rô núc ních có bộ vây óng ánh, bấy giờ đang vùng vẫy kịch liệt trong vô vọng.

“Trưa nay ăn canh cá nấu chua đi!” – Trương Bảo Khánh đề nghị, lúc tháo lưỡi câu trong miệng cá còn huýt sáo đến là vui vẻ.

A Dịch tròn mắt nhìn hắn, song cũng chẳng thắc mắc thêm, chỉ gật đầu: “Ừm.” – Mỗi lần gặp lại sau một thời gian xa cách, cậu luôn không biết phải nói gì, mặc dù thâm tâm thật sự có nhiều điều muốn giãi bày. Có lẽ bởi từ ngày đầu mới quen nhau, Trương Bảo Khánh đã quá lung linh đẹp đẽ, trong khi cậu chỉ là một thằng nhóc cục mịch bần hàn. Rồi sau những lần gặp lại, cậu thấy hắn ngày một xa vời, thuộc về nơi có nắng ấm trời xanh, khác hẳn với kẻ đã rơi rớt trong vũng sình lầy tanh tưởi là cậu. Giữa họ như tồn tại một tấm chắn bằng thủy tinh, hắn ở bên kia cố gắng dỡ bỏ nó, nhưng cậu sợ hắn bị thủy tinh cứa chảy máu nên lại tìm cách vá những vết nứt vào.

Cuối cùng không ai chạm được vào ai, mà ai cũng mệt mỏi.

Đường về nhà tắt qua một cái chợ cóc. Trương Bảo Khánh vắt cần câu trên vai còn tay kia xách giỏ cá, thong dong đi trước. A Dịch theo sau hắn, hệt như hồi nhỏ. Những sạp hàng ngày xưa vẫn ở đó, những người chủ ngày xưa vẫn xởi lởi bán mua, không gì thay đổi trừ đám trẻ con nông thôn đã trưởng thành và tản ra bốn phương tám hướng để kiếm kế sinh nhai. Lúc ngang qua hàng đậu phụ nhà cậu hồi trước, Trương Bảo Khánh chợt dừng lại. Hắn lên tiếng, chẳng rõ là đang hỏi A Dịch đằng sau mình hay A Dịch bé bỏng từng ngồi chỗ ấy: “Em muốn ăn bánh bao nhân thịt không?”

“Chưa ăn bao giờ.” – Lần đầu hắn hỏi A Dịch câu đó, cậu đã trả lời như vậy. Trương Bảo Khánh lấy làm ngạc nhiên lắm, bảo cậu “chờ anh một chút” rồi chạy đâu mất. Lát sau hắn trở lại, mang theo một chiếc bánh bao to hơn lòng bàn tay, hẵng bốc khói nghi ngút. Mặc hắn chìa ra đưa cho mình đầy thành ý, A Dịch vẫn ngại ngùng không dám nhận. Nhưng bụng cứ réo và cảm giác thèm thuồng cứ ập đến, sau cùng cậu phải chào thua, nhận lấy chiếc bánh bao thịt đầu tiên trong đời mình.

Bấy giờ A Dịch mải nhớ về chuyện cũ, không đáp Trương Bảo Khánh. Tới khi cậu sực tỉnh thì hắn đã mất dạng, để lại cần câu và giỏ cá tươi dưới gốc cây, cứ như thể suốt buổi sáng hôm nay chỉ là do A Dịch tưởng tượng ra. Mà cũng dám lắm, vì trước đây lúc hắn đi làm ăn xa, cậu thường có một giấc mơ rằng hắn vẫn đang ngồi ngoài hiên học bài, còn cậu đứng ở cổng lớn nhà hắn nhìn trộm vào. Thời niên thiếu và bao kỷ niệm sâu đậm, thi thoảng kéo ta rơi vào ảo mộng cũng chẳng phải điều gì lạ lùng.

Đoạn, cậu ngồi bệt dưới gốc cây, dùng mu bàn tay che đi cái nắng chói chang đương xuyên qua vòm cây chiếu thẳng xuống mắt mình. Che mắt lại, cảm nhận về xung quanh như sắc bén hơn. Mùi đất cát âm ẩm, tiếng người buôn bán huyên náo, tất cả đều mang hình hài của sự sống. Thế nhưng cậu thấy bản thân chỉ như người đứng ngoài ngắm nhìn sự sống ấy, cũng chẳng rõ cảm giác trôi nổi này là sao nữa…

Cho đến khi hơi ấm và mùi bột mì át đi tất thảy, và có người đặt vào tay cậu một thứ mềm mại xôm xốp, bảo rằng “Ăn đi cho nóng”, A Dịch nhận ra mình cũng là một phần của sự sống, cậu cũng có thể hòa vào đó.

Chỉ cần có một bến bờ.

Hết

Truyện Vì Mắt Em Biếc Nên Ta Mềm Lòng đã đến chương mới nhất. Hãy truy cập Vietnovel.com thường xuyên để cập nhật thông tin nhé!