Vì được chăm sóc và dưỡng thương tại nơi yên tĩng và trong lành nên chỉ trong thời gian ngắn Diệp lão đã lành vết thương do rắn Rubi cắn.
“Diệp lão.” Đại thiên cúi đầu cung kính trước ông.
“Ừm, tiểu thư dạo này thế nào?” Diệp lão ung dung uống trà lên tiếng hỏi khi Đại Thiên tới.
“Chủ nhân vẫn ổn, nhưng vì giờ cô ấy là chủ nhân của tôi nên thuộc hạ không thể tiếc lộ gì thêm được cho Diêp lão.” Đại Thiên vẫn cung kính đối với ông, nhưng lời nói rất kiên quyết.
“Tốt, ta đã đúng khi năm đó chọn cậu bảo vệ Song Song….hây ..Chắc các cậu đều thắc mắc về dung nhan của con bé đúng không?” DIệp lão hài lòng nói rồi chợt thở dài.
“Thuộc hạ không dám.” Đây là điều cắm kị, ai trong tổ chức nếu thấy được khuôn mặt của chủ nhân, đồng nghĩa với việc bị chọc mù đôi mắt và phế tứ chi, không khác gì là người tàn phế, đối với một sát thủ thì cái chết là tốt nhất.
“Đó là điều ta không muốn nhất, nhưng nếu nhìn dung nhan con bé, ta không biết chuyện động trời gì xảy ra.” Diệp lão suy tư nói, ông thật sự đã rất lo lắng, từ lúc ông nuôi dưỡng Diệp Song Song, mỗi ngày chứng kiến cháu gái mình lớn khôn, nhìn vẻ đẹp của cô đến ông cũng phải lo lắng, cháu gái ông thừa hưởng vẻ đẹp của ba lẫn mẹ, mà nhất là đôi mắt màu tím bạc của cô khiến bao nhiêu người đều phải ghanh tỵ. Ông còn nhớ rõ năm đó Diệp Song Song mười sáu tuổi, với vẻ đẹp của cô đã khiến bao nhiêu đàn ông say mê không vứt bỏ, đến nỗi bị ghanh tỵ và hãm hại cô. Ông đã bảo vệ cô hết mức, nhưng cô đã vướng vào một tình yêu mà đến giờ ông cũng không thể trơ mắt nhìn cháu gái yêu của mình như vậy, ông muốn chính là nụ cười hồn nhiên của cô lúc nhỏ. Cũng có không ít người vì cô mà chết, nguyện vì cô mà làm tất cả. Thế nhưng đổi lại là gì, cô bị truy sát, mạng sống cũng suýt mất đi.
“Diệp lão, tiểu thư đã trở về.” Quản gia cung kính lên tiếng, ông cũng là một thành phần trong việc Diệp lão bảo vệ cháu gái ông.
“Ừm, ra ngoài hết đi.” Diệp lão gật đầu, sau đó cả hai người cùng ra ngoài, cũng vừa lúc Diệp Song Song bước vào phòng, Đại thiên cùng quản gia cúi đầu cung kính trước cô.
“Đã xong theo ý nguyện của ông.” Diệp Song Song tiến vào, co tháo mặt nạ ra. Lộ ra khuôn mặt xinh đẹp mà không ai sánh bằng cô, đôi mắt màu tím bạc lấp lánh như giọt sương, nhưng khuôn mặt ấy lại có vẻ lạnh lùng khó tả và một nỗi thù oán hằng dấu kín lâu năm.
“Ông muốn cháu từ bỏ ý định trả thù Thiên Bảo.” Diệp lão yên lặng hồi lâu lên tiếng
“Không… bao… giờ.” Diệp Song Song với vẻ mắt lạnh lùng như cũ, gằng từng chữ nói.
“Nó là chú của cháu.”
“Cũng là người đã giết chết ba mẹ cháu.”
“Song Song, con và n1o có chung dòng máu Diệp gia.”
“Nhưng cũng là người ép cháu vào con đường chết.” Giọng điệc của cô vẫn lạnh lùng, vẫn kiên quyết, ánh mắt ánh lên vẻ không vui nhìn DIệp lão, khiến ông thật sự đau lòng.
“Có phải vì Vương Như Sinh?” Ông thở dài hỏi.
“Không..anh ta không là gì cả.” Diệp Song Song khẳng định lên tiếng. Cô trở về cứu ong vì ông là ba của ba cô, là người đã cho người bảo vệ cô, là người đã cứu cô một mạng. Rất còn nhiều chuyện mà Diệp lão vốn không hề biết cô đã trải qua như thế nào, mà cô dĩ nhiên không muốn cho ông biết,
“Con không giống như trước.” Diệp lão rất đau lòng nói.
“Diệp Song Song lúc trước đã chết, tôi giờ lả Angle.” CÔ không muốn tiếp tục tranh cãi cùng ông nữa, nếu không cô thật sự sẽ nói ra tất cả,
Tổ chức ngầm của Diệp Thiên Bảo đang tiến hành khai thác khu rừng ở phía đông, khu rừng thuộc về của Diệp gia, thế nhưng nó đã rất lâu không được nhắc đến, nhưng hai năm trở lại đây khu rừng trở nên tươi tốt, được đánh dấu nằm trong chương trình khai thác nghành du lịch sinh thái tốt nhất. Tập đoàn Diệp thị đang cho tiến hành khai thác, nhưng không may bọn họ bị một nhóm người được hình dung là nữa người nữa động vật tấn công, rất nhiều người bị thương, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Truyền thông và báo chí đã lần lượt kéo nhau đến khu rừng đó để kiểm chứng.
Tập đoàn Diệp thị:
“Phái thêm những sát thủ mạnh nhất, dùng thuốc màu chất xám mà khiến chúng rời khỏi.” DIệp Thiên Bảo, lên tiếng phân phó.
“Đại ca, nếu dùng chất xám thì chúng ta không thể có thêm được.” Thuộc hạ lên tiếng khuyên
“Tại sao. Vẫn chưa có người chế tạo được sao?” Diệp Thiên Bảo có phần nóng nảy hỏi.
“Vẫn chưa, Nghe nói chỉ có đại thiếu gia quá cố mới chế tạo được.” Thuộc hạ của ông ta lên tiếng.
“Hãy nhanh chống tiếp tục thử nghiệm, cho mốt ít để đuổi bọn quái vật kia đi.”
“Vâng thưa đại ca.”
Tại tổ chức Angle, Thiên thứ năm cấp tốc lao thằng vào trong đại sảnh.
“Ngũ thiên, cô sao vậy?” Thiên thứ ba chặn lại hỏi.
“Chủ nhân đâu? Có chuyện rồi.” Cô bình tĩnh lại trả lời.
“Trong phòng.” Sau đó cả năm thiên đều có mặt tại phòng của Diệp Song Song.
“Chủ nhân, phía đông khu rừng có chuyện.” Thiên thứ năm lên tiếng.
“Chủ nhân bọn họ đang gặp nguy hiểm.” Thiên thứ ba cũng lên tiếng.
“Báo chí và đài truyền thông đã đang báo về họ.” Thiên thứ hai lên tiếng
“Chúng dùng chất xám để hạ bọn họ.” Thiên thứ tư tiếp lời.
“Xin người cho chỉ thị.” Lúc này Đại thiên mới lên tiếng.
“Chuẩn bị trực thăng.” Cô lạnh lùng lên tiếng, Ngũ thiên kinh ngạc nhìn cô, họ không ngờ cô sẽ đích thân đi, cô chỉ cần giao chỉ thị thì họ sẽ tự biết cách dàn xếp, thế nhưng họ không biết chính bọn người kì lạ kia đã cứu sống cô. Ngũ thiên và tổ chức Angle chỉ biết bọn người kì lạ kia là thuộc hạ mà tổ chức đang tiến hành huấn luyện để trở thành con người và là người của Angle, ban đầu họ không hiểu chủ nhân mình sao lại quyết định như vậy, nhưng họ tin vào năng lựa của chủ nhân của họ.
Tại khu rừng phía đông đang xảy ra chiến tranh giữa hai bên, là những người nữa người nữa vượn kia và bọn sát thủ, hai bên đều bị thương không ít, thế nhưng bên người nữa vượn nữa người kia đang yếu thế hơn vì bọn sát thủ kia dùng chất xám khiến họ không có khả năng tự vệ. chất xám là một cháu có màu xám nhạt, không mùi và gây ảo giác khiến người bị trúng phải nó không có sức lực và mơ hồ.
“Dừng tay!” Tiếng hét ra lệnh rất cao, khiến bọn người của DIệp Thiên Bảo nhất thời dừng tay, họ hướng mắt về phía bên có tiếng hét kia.
“Ngũ Thiên.” Bọn chúng ngạc nhiên trừng mắt, mà những người nữa người nữa vượn kia cũng ngượng ngồi dậy, trông ngóng bóng dáng mà họ chờ rất lâu, chủ nhân của họ thật sự đã đến.
“Chủ nhân.” Bọn chúng cúi đầu cung kính chào người con gái mặc bộ tây trang màu trắng với mặt nạ che khuất gần hết khuôn mặt.
“Lại là Angle cô..thật sự cô muốn gì. Đây là địa bàng của Diệp gia.” Diệp Thiên Bảo không vui lên tiếng.
“Là của Diệp Thiên Tuấn, ông không có quyền.” Cô lạnh lùng gằng từng chữ
“Nhưng dó là anh trai tôi, anh ấy đã mất cách đây lâu rồi, khu rừng này sẽ do tôi cai quản.” Diệp Thiên BẢo cũng không chịu thua, lên tiếng nói.
“Ông chắc chắn?” Cô tiến lại gần hơn, lạnh lùng nói, khí thế của cô bức người khác phải ngọp thở, cô đi đến đều yên lặng lạ thường.
“Cô có ý gì?” Ông chau mày khó hiểu.
“Theo tôi biết, ông ấy còn có người con gái, nếu tôi đoán không lầm chủ sở hữu khu rừng này là con gái của Diệp Thiên Tuấn, Diệp Song Song.”
“Chắc cô không biết, cháu gái tôi cũng mất được hơn ba năm.” Ông nở một nụ cười như có như không lên tiếng.
“Cháu gái sao? Ông thật sự coi cô ấy là cháu gái mình sao?” Cô cười khinh thường lên tiếng.
“Cô là người ngoài đừng phán đoán lung tung.”
“Vậy sao? Vậy thì mới các người rời khỏi khu rừng này.” Cô lạnh lùng nói, giọng điệu không nhanh không chậm nói.
“Angle, cô mới là người rời khỏi đây.” DIệp Thiên Bảo lạnh giọng nói.
“Vậy sao?” Cô cười lạnh, sau đó chậm rãi tiến tới những người nữa người nữa vượn kia, cô ngồi xuống cạnh người đang bị thương nặng nhất, lấy từ trong túi ra một viên thuốc màu đen tuyền cho vào miệng của người đó.
“Về nghĩ ngơi đi, ở đây đã có tôi.” Cô nói rất nhẹ nhàng, mà nhữ người như DIệp Thiên Bảo rất ngạc nhiên vì cô dùng ngôn từ rất lạ nói chuyện với chúng. Ngay sau đó, lập tức tất cả những người kia lần lượt rời đi.
“Ngũ Thiên ở lại, còn tất cả hãy đi trợ giúp họ.” Cô lên tiếng phân phó, thuộc hạ của cô nhanh chống rời khỏi cùng nhóm người lạ kia, chỉ còn lại ngũ thiên cô và nhóm ngưởi của DIệp Thiên Bảo.