Chương 4: Truyền Thuyết Về Diệp Song Song

Chương 4. Chương 04: Diệp Duẫn Ngân.

1,296 chữ
5.1 phút
135 đọc

Sáng hôm sau khi tỉnh lại Diệp Duẫn Ngân được đưa đến nhà ăn ăn sáng.

“Ông ngoại đâu ạ?” Cậu ngó quanh không thấy Diệp lão liền thắc mắc hỏi.

“Diệp lão không tiện xuống giường nên cậu cứ ăn sáng.” Quản gia lên tiếng, ông là người của Diệp lão được ông phân phó chăm sóc và bảo vệ Diệp Song Song từ bé.

“Vâng.” Diệp Duẫn Ngân ngoan ngoãn nghe lời cúi đầu ăn bữa sáng.

Tại phòng nghĩ của Diệp lão:

“Ông gọi con làm gì?” Diệp Song Song vẫn lạnh lùng lên tiếng.

“Con giúp ông đưa Duẫn Ngân về với ba mẹ nó.” Ông nhẹ nhàng thở ra nói.

“Ông đã suy nghĩ kĩ rồi sao?”

“Ừm…thằng bé không có tội.”

“Ông…Con không muốn rời khỏi ông.” Diệp Duẫn Ngân bất ngờ xuất hiện, ánh mắt đã ngấn nước.

“Chị…em không đi được không? Chị nói với ông đi, em không muốn đi.” Diệp Duẫn Ngân khóc rống lên, cậu bé mặc kệ là gì nhưng cậu không có người thân ngoài Diệp lão ra, từ bé cậu đã sống cùng Diệp lão, lúc ông không có nhà cậu bé thường bị người trong nhà uy hiếp, một cậu bé năm tuổi luôn bị ám ảnh với những lời đe dọa kia. Còn Diệp Song Song thì cậu biết, cậu đã vô tình thấy ảnh của cô trong thư phòng của Diệp lão, tò mò nên cậu bé hỏi, Diệp lão nói đó là chị của cậu lúc đó Duẫn Ngân rất vui hy vọng mình sẽ sớm được gặp chị.

“Duẫn Ngân, ngoan, không phải cháu luôn muốn biết ba mẹ cháu là ai sao?” Diệp lão ân cần lên tiếng.

“Thật sao ạ…nhưng mà còn ông, ông không đi cùng cháu sao?” Cậu bé bừng tỉnh, nhưng không khỏi thắc mắc hỏi.

“Duẫn Ngân, ông không đi cùng cháu, sau này ông và cháu cũng không thể gặp, cháu hãy nhớ kĩ, ông được nói ra người cháu ở cùng là ông.” Diệp lão nghiêm mặt dặn dò, mặc dù không cam tâm nhưng Duẫn Ngân chỉ biết im lặng ngoan ngoãn gật đầu.

Một màn này Diệp Song Song chỉ đứng nghe và nhìn cũng không lên tiếng. Đêm tối khi đang nằm nghĩ thì cô nghe được tiếng bước chân rất khẽ, cô biết đó là ai? Vì cô có khả năng nhận thức được tiếng bước chân của người khác.

“Chị.” Một giọng nói non nớt vang lên trong căn phòng, Diệp Song Song ngồi dậy nhìn người trước cửa phòng mà không dám vào.

“Có chuyện gì?” Cô tuy là biết mình có một em trai nhưng vũng là người thân của người cô đã hại chết ba mẹ cô. Nên trong lời nói của cô đôí với Diệp Duẫn Ngân có phần lạnh lùng.

“Em có thể ngủ cùng chị được không?” Cậu bé đáng thương lên tiếng, giọng cậu vì sợ khí thế của cô mà rất nhỏ.

“Lên đây!” Diệp Song Song im lặng hồi lâu lúc Duẫn Ngân định lên tiếng nói rời đi thì nghi cô đã lên tiếng, cậu bé vui mừng ôm gối leo lên giường ngủ cậu Diệp Song Song. Cậu bé luyên thuyên kể chuyện của cậu và Diệp lão cả những chuyện cậu bị những người cận bã kia ức hiếp, Diệp Song Song không nói mà chỉ yên lặng đến một lúc thì không nghe thấy tiếng của cậu bé nữa, thì ra là cậu bé đã ngủ.

Sáng hôm sau khi Diệp Duẫn Ngân tỉnh lại thì không thấy Diệp Song Song đau nữa, cậu bé dụi mắt rồi về phòng làm vệ sinh cá nhân.

Nếu nói con người dễ thay đổi thì đó chính là sự hiể nhiên, vì một người thay đổi do bị tổn thương nặng hoặc là không muốn bản thân mình bị người khác xem thường. Diệp Song Song đang đứng trong thư phòng nhớ lại những lời nói của Diệp Duẫn Ngân và cả chuyện cô bị tổn thương khi chính người cô tin cậy nhất đã phản bội cô. Mà lần gặp lại nhau ở Diệp gia, nhìn phản ứng của anh cô biết anh đã nhận ra cô.

“Chủ nhân, xe đã chuẩn bị xong.” Đại Thiên bước vào cung kính nói.

“Anh hãy đưa vài người cùng anh đưa Duẫn Ngân về Ngôn gia…sau khi xong việc hãy quay lại đây đón Diệp lão về tổ chức.” Diệp Song Song lên tiếng nói.

“Vâng chủ nhân.” Đại Thiên lập tức nghe lện mà không dám hỏi nhiều, anh vào sinh ra tử cùng Nhị thiên và tam thiên bảo vệ cô suốt mấy năm qua, anh là người đàn ông lớn tuổi vóc dáng và diện mạo không thua kém ai, là mẫu người của các phụ nữ yêu thích, người chủ nhân mà anh cung kính theo như anh biết cô nhỏ hơn anh mười tuổi, thái độ lạnh lùng quyết đoán và chững chạc hơn lứa tuổi của cô hiện giờ, anh chưa từng thấy được diện mạo của cô, chỉ biết một điều cô là cháu gái yêu của Diệp lão người đã cưu man anh bấy lâu nên anh rất mực trung thành.

“Khoan đã.” Khi vừa nhắc chân ra ngoài thì Đại thiên lại nghe tiếng gọi của cô.

“Chủ nhân có gì dặn dò.” Anh cẩn thận hỏi

“Tại sao anh lại trung thành với Diệp lão.”

“Chỉ vì mạng tôi là của ông ấy cứu.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Vâng thưa chủ nhân.”

“Tôi đoán anh và mọi người luôn thắc mắc về dung nhan của tôi.” Diệp Song Song yên lặng một hồi thì lên tiếng phỏng đoán.

“Thuộc hạ không dám.” Bỗng dưng nghe được câu hỏi mà anh nghĩ cả đời cũng không dám mở miệng, cơ thể anh cứng ngắc cúi đầu nói.

“Được rồi, anh làm việc đi.” Như được ân xá Đại thiên nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Nữa tiếng sau, đoàn xe hơn mười chiếc nối đuôi nhau rời khỏi biệt thự.

15 phút sau đàn xe màu đen sang trọng, đầu xe có kí hệu chữ A của Diệp Song Song dừng trước cửa Ngôn gia, không đợi cô lên tiếng thì Ngũ Thiên đã cho người vào trong thông báo.

“Duẫn Ngân, em đã nhớ những gì đã hứa chứ?” Diệp Song Song mở mặt nạ ra đôi mắt màu tím bạc thật đẹp nhìn Diệp Duẫn Ngân, phía trước và phía sau xe được ngăn cách bằng một tấm mán màu đen nên tài xế xe sẽ không biết và nghe được những gì ở sau.

“Vâng ạ, nhưng mà chị phải thường xuyên tới thăm em và cùng ông ngoại cũng tới luôn đó.” Diệp Duẫn Ngân gật đầu đáp ứng mà cũng không quên điều kiện của mình.

“Duẫn Ngân điều này là không thể…ngoan vào nhà đi.” Diệp Song Song dĩ nhiên không thể đáp ứng, vì Diệp gia bà Ngôn gia không cùng chí hướng, mà cô một khi đã trở lại thì sẽ không có chuyện hợp tác cùng người khác, cô muốn chính mình sẽ hạ được Diệp gia.

“Nhưng.” Cậu bé định nói thêm gì nữa nhưng nhìn sắc mặt của Diệp Song Song không được vui nên cậu đành yên lặng rời đi.

Cả nhà Ngôn gia, đang vui mừng vì biết được Diệp Duẫn Ngân là con trai của Ngôn Dịch, nhưng vì là người của Diệp gia nên họ vẫn không chấp nhận Diệp Thiên Thiên là con dâu chính thức của Ngôn gia, càng nói hơn nữa là, ba mẹ của Ngôn Dịch đã lựa chọn sặn con dâu cho nhà họ Ngôn.

Bạn đang đọc truyện Truyền Thuyết Về Diệp Song Song của tác giả Phi Phi Edana. Tiếp theo là Chương 5: Chương 05: Ông Cháu Tranh Cãi.