Chương 4: Tôi Muốn Cứu Thế Giới, Nhưng Chúa Hổng Cho

Chương 4. (Bad) Lightnovelland

2,249 chữ
8.8 phút
82 đọc
1 thích

Chỉ vừa nghĩ tới việc quay lại với Anne thôi, mồ hôi anh tuôn ra như suối. Sau khi chia tay cô nàng xong, anh đã thề thốt rằng 'dù có chết cũng chẳng bao giờ quay lại với cô ta' đâu.

"Không được, mình phải bình tâm... bình tâm... hít thở sâu, vận động nhẹ vài cái nào." Anh ta hít thở sâu, bình tĩnh khoan thai như bệnh nhân hen suyễn. "Tin nhắn này chỉ là tình cờ thôi... mười lần liên tiếp tình cờ thôi..."

Đúng lúc đó, quả thiên thạch gồ ghề lởm chởm lại băng băng xuống từ trên trời cao. Vừa nhìn thấy nó trong tầm mắt, mọi nỗi sợ hãi lại ùa lên trong anh. Nó càng dí lại gần, anh càng hoảng loạn hơn. Trong khi đó, viên thiên thạch vẫn lù lù trước mặt, tỏa hơi nóng như thiêu đốt vào mặt anh khi nó đâm xuyên vù vù qua không khí. Anh rút vội điện thoại ra, nhắm tịt mắt lại và bấm bừa.

—CÓ! CÓ!—

Chiếc điện thoại reo lên, báo hiệu tin nhắn đã được gửi. Đúng lúc đó, những tiếng vù vù xé gió đột nhiên tắt lịm. Anh ti hí mở mắt ra và phát hiện rằng bầu trời bỗng dưng trở nên quang đãng như mọi ngày. Anh mở mắt và há hốc miệng khi thiên thạch quay đầu và phủi đít bay trở lại vào vũ trụ.

"Chỉ... chỉ vậy thôi sao? Mọi thứ kết thúc... chỉ vậy thôi sao?"

Andrew vẫn bán tín bán nghi. Lần trước khi anh tưởng mọi thứ đã kết thúc, một đàn thiên thạch kéo xuống nhung nhúc như kiến cỏ. Thế nên anh vẫn ngồi ở ban công cả tiếng đồng hồ, chờ đợi một thảm họa nữa ập đến. Không có gì xảy ra cả.

"Tại sao... tại sao lại lạ thế này? Tại sao lại không có thiên thạch?"

Anh hoảng hốt đến mức chạy ra khỏi nhà và chạy sang nhà hàng xóm. Cậu hàng xóm Jeff anh thì ngủ li bì từ sáng tới giờ, chẳng biết cơ sự gì cả. Anh bấm chuông cửa loạn xạ, rồi khi cậu hàng xóm ngái ngủ của anh vừa mới thò mặt ra với mái tóc bù xù và chiếc áo ba lỗ, anh tóm lấy vai cậu mà lắc lấy lắc để. "Tại sao chúng ta chưa chết? Tại sao mọi thứ lại yên bình thế này?"

Cậu hàng xóm mới ngủ dậy mà tự nhiên bị lắc lư như sóc lọ, chả hiểu cái mô tê gì cả.

"Anh nói cái quái gì thế?" Jeff nhìn anh như thể nhìn thấy cục phân chó trên đường.

"Lạ quá, lạ quá Jeff ơi! Tại sao lại không có thiên thạch rơi xuống đầu chúng ta?"

"Anh bú đá à?"

Vui mừng quá thể, Andrew đưa tay lên sờ nắn mặt của mình, rồi mặt của Jeff, vừa bóp mũi anh vừa hò reo. "Anh vẫn còn sống, anh vẫn còn sống, Jeff! Tôi sờ được anh rồi, tôi sờ được anh rồi!"

Quá sợ hãi, Jeff ù té chạy thẳng vào trong nhà. "Anh cứ ở yên đấy, tôi sẽ gọi bác sĩ tới ngay!"

Đã sống đi sống lại mười năm trời, thần trí Andrew trở nên có phần bất ổn. Vẫn không tin rằng cuối cùng mình đã thoát ra khỏi vòng lặp, anh phải chạy về nhà và bật ti vi lên xem tin tức. Anh nhìn thấy ông phóng viên quen thuộc đang tác nghiệp ở trong một phòng thí nghiệm với một nhà thiên văn học mà anh quá quen mặt (bởi anh đã liên hệ với ông ta không dưới ba lần trong quá khứ).

Tiếng phóng viên vang lên, "Sáng hôm nay, một thiên thạch đã bay lướt qua bầu khí quyển của Trái đất. Nó hạ độ cao xuống một cách rất đáng báo động, thế nhưng khi mà chuẩn bị chạm đất, quả thiên thạch bỗng dưng biến mất không dấu vết. Tôi đang đứng cạnh nhà thiên văn học nổi tiếng Elbert Ainstein nhằm tìm câu trả lời cho điều mà gần như ai trong chúng ta cũng tự hỏi từ sáng tới giờ. Thưa ông Ainstein, ông có ý kiến gì về việc này?" Rồi phóng viên dí chiếc mic về phía Ainstein.

Ainstein đáp một cách vồn vã, "Đây quả thực là một điều vô cùng khó hiểu với chúng tôi. Không một vệ tinh nào bắt được chuyển động của quả thiên thạch với kích thước lớn như vậy cho tới khi nó đã vào sâu trong khí quyển Trái đất. Những hệ thống đo đạc của chúng tôi xác định rằng thực sự quả thiên thạch đó đã tồn tại, chứ không phải một ảo giác nào cả. Thế nhưng, khi nó chuẩn bị chạm vào mặt đất, nó thực sự biến mất như cách nó xuất hiện vậy. Không thể nào giải thích nổi. Chúng tôi ở viện nghiên cứu đang cố gắng đặt mọi giả thiết, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có giả thiết nào là khả thi. Chúng tôi sẽ cố gắng điều tra chuyên sâu để đi tới kết luận sớm nhất có thể, nhưng ngay bây giờ, tôi chỉ có thể nói rằng chúng tôi không biết."

Đã nghe đủ mọi thứ cần nghe, Andrew tắt ti vi đi. Nước mắt anh ứa ra, cảm xúc dâng trào. Bây giờ thì, mọi hoài bão mà anh còn dang dở, cuối cùng anh cũng có thể thực hiện được rồi! Andrew được thư mời vào một viện nghiên cứu vật lí nổi tiếng và anh sẽ bắt đầu quá trình tập sự chỉ trong vòng một tuần nữa thôi! Nếu như anh vận dụng tất cả kiến thức về phản vật chất mà anh đã dày công nghiên cứu trong suốt bốn năm qua, rồi anh sẽ đóng góp rất nhiều cho nhân loại và sẽ được người đời sau mãi mãi cất tên.

"Tốt quá rồi... tốt quá rồi... giờ mình đã là người tự do, có thể sống mà không lo nghĩ gì nữa..."

Đúng lúc đó, anh nhận được một tin nhắn. Anh mở ra và đọc nó.

—Em sẽ tới nhà anh trong năm phút nữa *trái tim* *trái tim*—

Cuộc đời tự do của anh kết thúc.

Anh đóng điện thoại lại, khuôn mặt trắng bệch không cảm xúc. Chậm rãi ngồi xuống trước màn hình máy tính xách tay, anh bật trang Goggle lên và gõ.

"Làm thế nào để đưa một quả thiên thạch vừa biến mất quay lại Trái đất."

"Cách nhập cảnh sang Triều Tiên."

"Làm thế nào để nói dối bạn gái rằng mình đã có vợ."

"Làm thế nào để chết xong không phải đầu thai lại."

Không có lựa chọn nào khả thi cả, và anh nhận ra rằng chỉ có một việc duy nhất anh có thể làm là lấy chìa khóa xe và rời khỏi phòng. Nếu Anne cuối cùng cũng sẽ tới chỗ anh, thì anh cần phải tới chỗ cô ta trước.

***

Chuyến đi từ Dinosaurland đến (Bad) Light Novelland mất bốn mươi phút theo đường cao tốc, nhưng Andrew cảm thấy nó lâu hơnvậy nhiều. Anh lái xe cho đến khi những mái nhà gạch đỏ ở trung tâm thành phố nhường chỗ cho những căn lều, rồi lại chuyển thành hư vô cằn cỗi, rồi lại đến những tòa nhà chọc trời khi anh vào trong Light Novelland. Sotvana, đất nước anh đang sống, là một đất nước kì lạ với các vấn đề bất bình đẳng nghiêm trọng và giá cả nhà đất phi mã vô lí, nhưng ít nhất nó có những yêu cầu nghiêm ngặt về thị thực đối với những người mới vào. Anh ấy đã nghĩ rằng mình sẽ an toàn ở đây, nhưng Pink Anne vẫn bằng một cách nào đó lẻn được vào trong đất nước.

Andrew đậu xe ở một bãi đậu xe gần đó và đi về phía lối vào lớn của Trung tâm Thành phố, phía trên treo một tấm biển chào mừng rực rỡ và lấp lánh, "Chào mừng tới (Bad) Light Novelland. Anh dừng lại ngay trước khi bước sang phía bên kia cổng. Việc Pink Anne sống ở đây không phải vấn đề duy nhất. Sotvana đã đủ kì lạ rồi, nhưng chỉ riêng thành phố này là một đẳng cấp quái gở mới.

Anh vừa rón rén bước qua cổng, một giọng nam khàn khàn từ trên cao vọng xuống, "Nếu tôi là anh, tôi sẽ không vào trong đâu".

Andrew hốt hoảng nhìn quanh nhưng không thấy ai. "Ai nói vậy?" anh hỏi.

"Tôi." Giọng nói vang vọng nhưng Andrew vẫn không thấy ai.

"Ông là ai? Và giọng nói của ông đến từ đâu?"

"Trên trời. Anh nghĩ giọng nói từ trên trời thuộc về ai?"

Chỉ có một lời giải thích. "Ông cũng là Chúa sao? Giống như cùng một giuộc với cô Chúa kia sao? Chết tiệt. Thần linh các người có thù oán gì với một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi chứ?"

"Không, bà kia là Chúa. Ta là Trúa. Chúa kia giọng Bắc, Trúa này giọng Thừa thiên. Dù sao thì điều đó không quan trọng."

"Vậy điều quan trọng là gì?"

"Chỉ cần anh bước qua cánh cổng này thôi, cả tác phẩm này sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng."

"Như thế nào?"

Giọng nói từ trên trời trầm xuống, cẩn trọng, "Văn phong của anh sẽ biến thành văn phong light novel."

"Thế thì sao? Light novel hay mà?" Andrew nhún vai.

"Văn phong sẽ được tối giản tuyệt đối."

"Càng tốt chứ sao, người đọc càng thấy dễ hiểu."

"Không chỉ là văn phong light novel, mà còn là văn phong của một bộ light novel nghiệp dư đăng mạng, bản thảo lần đầu. "

Andrew giật bắn mình, toàn thân run rẩy. "K-không! Không thể là văn phong của một bộ light novel nghiệp dư đăng mạng, bản thảo lần đầu!"

"Chính xác. Chính xác là văn phong của bộ light novel nghiệp dư đăng mạng, bản thảo lần đầu, kèm theo sử dụng lại cụm từ nhiều lần để câu chương!"

Andrew cảm thấy sức lực rời khỏi đôi chân mình. Anh không còn muốn bước thêm một bước nào nữa, không còn ý chí để tiếp tục.

Nhưng không. Nghĩ tới những gì đã xảy ra, anh không thể để mọi thứ kết thúc thế này được. Anh không phải một kẻ dễ từ bỏ. Anh đã sống đi sống lại mười lần, sống sót một vụ va chạm thiên thạch. Anh sẽ vượt qua thử thách này.

Andrew lấy hết sức bình sinh để gượng dậy, lê bước chân qua cánh cổng (Bad) Lightnovelland. Anh nhận ra văn phong biến đổi ngay trước mắt mình, cùng mọi cảnh vật khác xung quanh. Thành phố này trông giống như một thành phố thông thường, ngoại trừ việc nó có một lâu đài ở phía xa. Andrew đi về phía lâu đài. Lâu đài trông giống như một lâu đài, nhưng lớn hơn.

"Làm sao tôi biết được lâu đài trông như thế nào dựa trên miêu tả đó?" Andrew ngẩng mặt lên trời.

"Chịu đi!" Giọng nói trên trời quát xuống. "Có tả cho là may rồi. Ai quan tâm đến lâu đài làm gì chứ? Anh không muốn phát triển cốt truyện và không bị sa lầy vào những mô tả dài dòng sao?" Trúa cười một cách rất cười.

Andrew gật đầu, cửa lâu đài không khóa nên anh đẩy vào, không gian bên trong rộng nhưng rùng rợn, lại vô tình trống không nên tác giả không cần miêu tả người.

Cốt truyện tiến triển theo từng bước chân Andrew tiến lên, anh bước lên tầng hai, rồi tầng ba. Theo địa chỉ Pink Anne đã cho anh, phòng của cô hẳn ở phía xa của hành lang tầng ba.

Hành lang có tầm nhìn thoáng đãng ra toàn cảnh thành phố rộng lớn như một thị trấn. Từ tầng ba nhìn xuống, cây cối trong công viên gần đó cao bằng tầng hai. Anh chăm chú nhìn vào cánh cổng hoàn hảo tới không ngờ, tự suy nghĩ rất sâu kĩ về cuộc đời. Cái cổng thì bề ngoài hoành tráng nhưng bên trong rỗng tuếch, y hệt người yêu cũ của anh, anh nhìn cặp đôi hạnh phúc đi bên nhau trong công viên mà cười lãnh khốc, sao có thể yêu nhau như vậy được cơ chứ, tình yêu họ dành cho nhau nhiều hệt như số dấu phẩy trong câu này vậy. Cuộc sống chẳng có gì ngoài nỗi đau. Sống trên đời này là sự thống khổ, sự tồn tại của anh như một lời nguyền vô tận.

Sau khi nghiền ngẫm những suy nghĩ sâu xa, anh bồn chồn đi về phía cánh cửa bên kia, anh biết rằng một khi anh mở cánh cửa đó ra thì sẽ không thể quay đầu lại, nhưng anh phải làm điều đó, vận mệnh của thế giới nằm trong tay anh, và cả thế giới muốn anh quay lại với người yêu cũ.

Khi Andrew chạm tay vào tay nắm cửa, một giọng nam vang lên sau lưng anh, "Ta không nghĩ là sẽ gặp lại ngươi ở đây, Andrew G."

Bạn đang đọc truyện Tôi Muốn Cứu Thế Giới, Nhưng Chúa Hổng Cho của tác giả Đăng Nhân. Tiếp theo là Chương 5: Bạn đã chiến thắng! Phần thưởng: Trái tim của Iwanma DickInSon