Chương 3: Tôi Muốn Cứu Thế Giới, Nhưng Chúa Hổng Cho

Chương 3. Đại bác phản vật chất

2,234 chữ
8.7 phút
83 đọc

Suốt một tháng sau đó, Andrew suy nghĩ về cuộc gặp gỡ giữa anh và Chúa. Andrew không nghi ngờ rằng cô ta là 'Chúa' nữa, nhưng anh vẫn liên tục băn khoăn về thẩm quyền thực sự của cô ta. Andrew đi đến kết luận rằng nếu cô ta thực sự là Chúa hay Nữ thần gì gì đó, hẳn phải có nhiều hơn một Chúa tồn tại, như thể một công ty có hệ thống phần quyền rõ ràng. Cô ta hẳn phải đứng khá thấp trong hệ thống thần linh nếu không thể ngăn chặn một thiên thạch. Nếu người phụ nữ đó thực sự biết cách giải cứu thế giới và quan tâm đến mức tua lại mọi thứ nhiều lần như vậy, cô ta hẳn đã phải tiết lộ cách thức giúp anh rồi.

Anh nhớ lại những công thức và bản vẽ mà anh đã phác thảo cho Súng phản vật chất từ vòng lặp thời gian trước. Vừa nghĩ, hắn vừa lẩm bẩm,"Không thể sử dụng Súng phản vật chất... cần phải tìm cách khác... Ta có cách rồi!"

Ý tưởng vừa ập đến, Andrew bắt tay ngay vào thực hiện, không hề chậm trễ. Sau một năm liên tục trúng vé số, cuối cùng anh cũng hoàn thành công trình mới nhất của mình. Anh tự hào lắm, chỉ tay lên trời hô lớn. "Hãy xem đây! Đại bác phản vật chất!"

Đại bác phản vật chất là một khẩu súng phản vật chất với kích thước to hơn khẩu súng lần trước. To hơn nhiều, đủ to để anh không cần gọi nó là súng nữa, có nghĩa là nó là một giải pháp mới! Nó to phải bằng một chiếc máy giặt, đến mức Andrew phải lắp bánh xe vào mới có thể đẩy được nó ra ban công.

Cuối cùng, ngày định mệnh đã đến. Khi Andrew nghe lại những dòng quen thuộc từ bản tin dự báo thời tiết, anh ấy biết mình phải làm gì. “Mặt trời đang tỏa nắng, những chú chim đang hót líu lo và một thiên thạch khổng lồ bá cháy đang hướng về Trái đất. CỨU TAOOOOOOOOO!"

Andrew cố sống cố chết đẩy bằng được khẩu súng ra ban công. Chiếc điện thoại trong túi quần anh lại run bần bật như bảy lần trước, nhưng cũng như những lần đó, anh quá bận rộn để kiểm tra xem ai là người nhắn tin. Sau khi xong việc, anh kê đầu súng lên lan can và chĩa nó lên cao. Vừa lúc đó, viên thiên thạch đó lại xuất hiện một lần nữa.

"Lần này mình đã chuẩn bị chu đáo rồi. Kiểu này thì cụ thằng thiên thạch cũng sấp mặt nhé con!" Anh lẩm bẩm, tự hào về bộ não cỡ thiên hà của mình.

Ngay khi đốm đen xuất hiện trên bầu trời, Andrew nã đại bác. Quả nhiên, khi viên đạn chạm tới cục đá khổng lồ đó, nó nuốt chửng lấy cục đá và cả hai cùng biến mất dạng ngay lập tức. Chẳng mấy chốc, bầu trời lại trong xanh lần nữa. Những con người đang khẩn trương và sợ hãi ở dưới kia nhất loạt reo hò trong sung sướng, quay về phía Andrew mà vỗ tay liệt nhiệt. Tất cả mọi người cùng tràn ra ngoài mà ăn mừng, khiến khung cảnh vô cùng huyên náo. Andrew nhận ra rằng ở những vòng lặp trước, anh đã bị kéo về quá khứ rồi, nhưng lần này thì vẫn chưa có gì bất thường. Chẳng thể kìm được niềm sung sướng,anh ngẩng mặt lên trời mà hét. "Ha ha ha ha! Giờ thì ai là thiên tài hả, hả Chúa? Giờ thì cô làm gì được tôi? Đố cô làm gì được tôi!"

Đột nhiên, hàng ngàn viên thiên thạch tự nhiên mọc ra trên trời. Viên nào viên nấy đều to bằng viên thiên thạch khổng lồ ban nãy. Bóng của các thiên thạch che kín mặt trời, khiến Trái đất chìm trong bóng tối hoàn toàn.

"Đệch? Kiểu hack game quái gì thế này?" Andrew điên cuồng điều động khẩu pháo và bắn hạ một vài thiên thạch, nhưng có quá nhiều viên đang rơi xuống. "Tại sao lại thế này... làm thế quái nào tự nhiên thiên thạch mọc ra như mụn trên mặt thằng thanh niên mới mọc lông cu vậy... Không, không!"

Thế giới lại bị hủy diệt, và Andrew tỉnh dậy trong căn phòng của mình.

Lần này, Chúa đã đợi sẵn ở bên đầu giường, khoanh tay và tặc lưỡi. "Ta đã bảo rằng không thể sử dụng súng phản vật chất rồi mà!"

Andrew chỉ thẳng tay vào mặt Chúa mà rằng. "Là cô, là cô phải không? Cô cứ trêu ngươi với tôi như vậy thế? Tôi chán lắm rồi; chán lắm rồi! Tôi không muốn phải tỉnh lại đi tỉnh lại mãi trong vòng lặp này đâu!"

Trong cơn tuyệt vọng, Andrew lao vào bếp, rút con dao ra rồi kề vào cổ. "Nếu thế giới sắp diệt vong, thì tôi sẽ diệt vong trước thế giới! Vĩnh biệt cuộc đời, vì đây là sự cứu rỗi duy nhất của tôi."

Andrew cắm con dao vào cổ họng. Máu phun ra từ cổ anh, và thế giới trước mặt anh tối sầm lại. Khi nằm trên nền đất lạnh cứng, nước mắt anh trào ra khi nghĩ đến việc cuối cùng cũng được tự do.

"Tuyệt vời quá... Cuối cùng cũng được nhắm mắt xuôi tay... Không phải tỉnh lại nữa rồi..."

Anh trút hơi thở cuối cùng. Vài giây sau, anh tỉnh dậy trong phòng.

"CÁI ĐCM!"

Giờ thì Andrew đã hiểu ra chân lí. Cái khổ nhất của đời người không phải là khổ tới mức thà chết cho xong, mà là khổ tới cái mức muốn chết nó cũng dựng mày dậy để khổ tiếp cùng nó.

"Nếu như thế giới này cứ định chết, thì ta sẽ chết trước thế giới! Vĩnh biệt cuộc sống, đây là cách giải thoát duy nhất của ta..."

Nữ Thần xuất hiện trước mặt anh, không tức giận cũng không cáu kỉnh. Cô chỉ nhìn anh với vẻ thương hại và nói, "Ta xin lỗi. Cách duy nhất để ngươi có thể thoát ra khỏi vòng lặp là xem xét mọi dữ kiện mà làm cho đúng. Ngươi là Người Được Chọn, nhưng nếu ngươi không tìm được lối ra, nhân loại sẽ chịu đựng thảm cảnh này hàng trăm, có thể hàng ngàn lần. Ngươi không muốn phải sống đi sống lại cái năm vừa qua hàng ngàn lần phải không?"

Andrew giờ đã biết sợ hãi. Anh quỳ rập đầu trước Chúa, mặt xanh lè, giọng run run. "Tôi biết lỗi rồi, biết lỗi rồi! Tôi sẽ không chế tạo súng phản vật chất lần nào nữa đâu! Hãy nói cho tôi... nói cho tôi... làm thế nào để tôi cứu được thế giới này đi?"

Chúa càng nhìn anh càng thấy thương hại. Tới bây giờ, cô mới chịu trải lòng. Cô quay đi, đôi tay nắm chặt cây thánh giá. "Ta nói thật với ngươi... Ta có thể điều khiển được mọi sự trên đời này trong phạm vi của Trái đất, trừ ngươi."

Andrew ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt anh vẫn đầy hoang mang. "Ý của cô... là sao?"

"Tức là ta không điều khiển được ngươi. Ngươi là một kẻ dị thường. Ngươi chính là những gì sai trái với thế giới này. Ngươi có nghĩ rằng ta đang chơi đùa với ngươi sao? Ta cũng đã cố mọi cách để cứu thế giới khỏi thiên thạch, nhưng không thể. Bởi thế, ta mới phải nhờ đến ngươi vì ngươi là trường hợp đặc biệt. Ta biết chắc ngươi có thể cứu được thế giới, nhưng ta không biết chính xác dữ kiện ngươi cần tìm là gì. Cái đó, trong một năm tới, ngươi phải tự tìm ra thôi."

"Nếu đến Chúa còn không biết, làm sao tôi có thể biết được chứ?"

Chúa đứng dậy. Ánh sáng rạo rực lại nhấn chìm căn phòng, thế nên Andrew biết cô ta chuẩn bị biến mất.

"Đừng có biến mất nữa! Ít nhất hãy cho tôi vài gợi ý chứ!"

Anh không thể nhìn thấy cô nữa, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm vang giọng nói của cô, "Ta chỉ có thể ở dưới hạ giới không quá năm phút mà thôi. Nếu ngươi không tốn thời gian tự tử thì chúng ta đã có nhiều thời gian nói chuyện hơn. Giờ đã tới lúc ta phải đi rồi. Gặp ngươi năm sau."

Anh chưa kịp nói thêm lời nào thì Chúa đã biến mất. Anh ngẩng mặt lên trời mà quát tháo. "CHÚA ĐẾU GÌ MÀ VÔ DỤNG VỜ LỜ! CỨU THẾ GIỚI KHÔNG BIẾT, Ở DƯỚI HẠ GIỚI CŨNG KHÔNG NỔI! THIÊN THẠCH ƠI, SAO KHÔNG XUỐNG ĐÂY TÔNG CHẾT XỪ TAO ĐI?"

Anh vừa chửi rủa xong xuôi thì bỗng dưng không gian bên ngoài tối sầm lại. Anh vội chạy ra ban công xem xét thì phát hiện ra 'người bạn' quen thuộc.

"ĐM LẠI QUẢ THIÊN THẠCH! TAO SỐNG LẠI CÒN CHƯA ĐƯỢC MƯỜI PHÚT MÀ! THA CHO TAO, THA CHO TAO ĐI—"

Thiên thạch đâm sầm vào Trái đất.

***

Một năm trôi qua kể từ lần Andrew sống lại lần thứ mười một. Anh đã thử tất cả mọi cách. Anh liên hệ với cảnh sát và chính phủ nhiều lần nữa, nhưng bất thành. Anh tìm đến cả những tôn giáo kì quặc, học thuộc làu những bài niệm chú để đánh đuổi tà ma, nhưng rốt cục những bài niệm chú đó chỉ đuổi được gián với chuột ra khỏi phòng trọ của anh. Anh suy nghĩ kĩ càng hơn nữa về những dữ kiện, và xác định rằng có lẽ nó liên quan tới người thân của mình. Anh ấy đã không về thăm nhà kể từ ngày anh chuyển đến Dinosaurland để học đại học.

Anh đến thăm cha, mẹ, bạn bè và cả gã hàng xóm Jeff. Tuy nhiên, kết quả vẫn vậy.

Không có lối thoát.

Anh suy nghĩ sâu kĩ tới mức chẳng còn thời gian cho bạn gái nữa, bởi thế anh bỏ cô ta. Hệt như mười lần trước.

Tới ngày diệt vong, Andrew đã đợi sẵn ở ban công. Chẳng có khẩu súng nào, chẳng có bộ quần áo bảo hộ nào đi cùng anh cả. Anh chỉ ngẩng mặt lên bầu trời vừa tờ mờ sáng, chống tay xuống mặt đất, thở dài với một bộ dạng rệu rã và lẩm nhẩm.

"Đmm thiên thạch... xuống đây đi... xuống táng chết mẹ tao lần nữa đi... Năm sau tao sẽ sống cho bản thân và mặc kệ mọi thứ..."

Điện thoại trong túi quần anh lại rung lên. Phiền toái thật. Anh định ném điện thoại ra ngoài ban công, nhưng đột nhiên, anh nhận ra một sự thật rất quan trọng mà anh đã bỏ qua rất nhiều lần.

Cả mười lần trước, chiếc điện thoại của anh đều rung lên, đúng ngày này, giờ này. Mỗi lần sống lại, Andrew sống cuộc đời theo những cách khác nhau, thế nên những sự kiện xảy ra đều ít nhiều thay đổi. Thế nhưng, việc chiếc điện thoại của anh rung bần bật lúc này thì cả mười lần đều như một.

Một tia ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh, và những ngón tay anh run lên. "K-không..."

Vội vàng và luống cuống, anh rút điện thoại ra khỏi quần, nhanh và mạnh đến mức suýt làm nó trượt khỏi tay. Quả nhiên, anh nhận được một tin nhắn. Thế nhưng, tin nhắn đó đến từ một người mà anh chẳng bao giờ muốn liên lạc trở lại.

Anne Machosiwicz (biệt danh Pink Anne), bạn gái cũ của anh. Anh bắt đầu hẹn hò với ấy vì cô ta có vẻ bình thường. Nhưng không. Cô là mọi thứ bất thường trên thế giới này tổng hòa lại với nhau.

Thà chết còn hơn hít thở chung phòng với Anne.

Nhưng mà đây chỉ là một tin nhắn thôi. Kể cả anh có mở nó ra thì anh cũng chẳng chết đâu. Mà đằng nào nếu anh có chết, anh cũng sống lại mà.

Nhỡ đâu, đây lại là đầu mối thật?

Hàng ngàn khả năng chạy qua đầu Andrew. Anh biết Anne là một người kì quặc, và cô có thể nhắn bất cứ thứ gì. Lần trước, cô đã nhắn tin dọa nạt rằng nếu anh không quay lại với cô, cô sẽ phóng hỏa đốt nhà anh, nhưng cuối cùng thì anh trúng sổ xố và chuyển quả gia đình sang Canada. Rồi một ngày, căn nhà của anh ở Canada bùng cháy mà không vì lý do gì, và anh khá chắc lí do tại sao. May mà không ai ở nhà.

Khi anh lướt qua tin nhắn, những giọt mồ hôi bắt đầu hình thành trên trán anh. Đây không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Nội dung của tin nhắn là:

~"Này Andrew. Nếu chỉ vài phút nữa thôi cả thế giới này đều diệt vong, liệu anh sẽ quay lại với em chứ?"~

Bạn đang đọc truyện Tôi Muốn Cứu Thế Giới, Nhưng Chúa Hổng Cho của tác giả Đăng Nhân. Tiếp theo là Chương 4: (Bad) Lightnovelland