Chương 2: Tôi Muốn Cứu Thế Giới, Nhưng Chúa Hổng Cho

Chương 2. Offer me that deathless death, Good God

2,070 chữ
8.1 phút
83 đọc

"Phải. Ta, là Chúa!" Cô gái ưỡn ngực ra và dõng dạc tuyên bố. Cô đã mong anh chí ít phải biểu hiện một sự trầm trồ thán phục, quỳ rạp dưới đôi chân cô, thế nhưng anh chỉ nghệch mặt ra, rồi lườm cô với một vẻ ghê tởm.

Hai người chằm chằm nhìn nhau hồi lâu. Cuối cùng, cô nghiến răng tức tối. "Ta bảo ta là Chúa! Ngươi không có phản ứng gì sao?"

"Cô mong tôi phải kinh ngạc tới nổ đầu hay gì sao?"

"Chứ sao nữa? Người phàm các ngươi thấy Chúa, một là sụp xuống vái lạy, hai là ù té bỏ chạy! Tại sao ngươi cứ bình chân như vại vậy hả?"

"Chẳng phải Chúa là một ông già tóc dài râu xồm sao? Làm gì có Chúa qué gì lại vừa trẻ vừa đẹp thế này?"

"Hả?" Cô tròn xoe mắt. "Chẳng lẽ là một thiếu nữ trẻ cũng là một tội sao?"

Andrew đứng dậy và vươn tay sát gần tới người tự xưng là Chúa. Chưa bao giờ bị tiếp cận một cách sỗ sàng như vậy, cô giật nảy mình, co rúm lại và mắng. "Này! Ngươi làm cái gì thế hả?"

Anh chọc vào cánh tay của cô. Chọc. Chọc. Da cô sáng láng, mềm và nảy, sờ rất thích.

"Không phải cô phải có bốn cánh tay sao? Hay đầu ưng cánh diều hâu? Thật vô lý. Nói thật tôi nghe! Cô là một phần của đường dây truyền giáo lừa đảo, đúng không? Cô nghĩ rằng chỉ vì cô là một phụ nữ trẻ nóng bỏng mà tôi sẽ sập bẫy cô sao?"

"H-hả?" Cô chớp mắt liên hồi.

"Tôi theo chủ nghĩa vô thần. Cô lãng phí thời gian rồi." Anh đi về phía cửa sổ và mở nó ra, chỉ ra bên ngàoi. "Hãy bay sang nhà khác mà lừa chúng nó."

Chúa tức giận, mặt đỏ phừng phừng. "Ta đang bay trước mặt ngươi đấy! Sao ngươi dám nghi ngờ quyền năng của ta?"

"À ừ nhỉ. Người truyền giáo thường không bay lượn." Andrew gật đầu. "Thế cô phải là bán hàng đa cấp đúng không! Cái bay bay của cô, cô lắp động cơ gì vào người thế hả? Cô định bán sản phẩm gì thì nôn ra, tôi mua một gói thương tình cho rồi làm ơn cuốn xéo khỏi nhà tôi đi!"

"Đa cấp là cái gì? Ta không lắp động cơ gì cả!"

Làm sao cô ta biết về động cơ mà không biết về đa cấp! Đây chính xác là một trò lừa đảo công nghệ cao; thu hút bạn bằng những lời hứa đường mật, rồi khè những dòng lửa đỏ chói trước mặt bán, nhưng bạn vẫn không dám rời đi vì vẫn mong chờ một ngày sẽ nhận được lợi lộc gì đó, và thế là bạn ôm mấy cái cột đỏ suốt hàng năm trời. Hệt như Bitccoin. "Làm sao mà tôi biết được điều đó chứ? Cô phải để cho tôi kiểm tra thì mới biết chắc được!"

"Kiểm tra bằng cách nào?"

"Tôi cần phải sờ cô!" Andrew quả quyết. "Tôi phải sờ sau lưng cô, hai bên đùi, tất cả mọi nơi mà người ta có thể lắp động cơ!"

"Ơ..." nghe tới đó, khuôn mặt của Chúa dịu lại. Cô 'lăn tăn' suy nghĩ vài giây, rồi bỗng dưng mặt khẽ đỏ lên, tủm tỉm cười mà rằng, "Được rồi. Nhưng xin hãy nhẹ tay. Đ-đây là lần đầu..."

"Cô vừa nói gì?" Andrew mắt tròn mắt dẹt.

"Tôi vừa nói gì?"

"Cô vừa nói, 'xin hãy nhẹ—'" Andrew chưa dứt câu đã bị ăn một quật, thánh giá tông thẳng vào mồm khiến anh bay bẹp cả vào tường.

"Đồ đê tiện! Biến thái! Ngươi vừa làm gì ta thế hả?" Cô ôm thân, gào thét.

Anh rơi dần khỏi tường, trường xuống đất, ôm lấy má mình vì đau. "Tôi thậm chí chưa làm gì cả."

"Ngươi chưa cần làm gì đã là biến thái rồi."

"N-nhưng cô mới là người nói—" Andrew ăn một quật nữa.

Đây mà là cách xử thế của một nữ thần sao? Chưa một lúc nào cô ta nói chuyện giống một vị Chúa, hành động như một vị Chúa, cử chỉ như một vị Chúa. Và khi đôi mắt cô hướng đến album CD GD-Dragon trên bàn của anh ấy, niềm nghi hoặc của anh lại càng được phóng đại.

"Ô!" Cô bay tới chỗ chiếc đĩa CD và nhặt nó lên. "Ngươi nghe GD-Dragon sao? GD-D là nam thần của lòng ta đó!"

"Này! Đừng động vào đồ của tôi khi chưa được phép!"

"Ngươi cũng là fan của GD-Dragon phải không? Phải không phải không phải không?" Đôi mắt cô bây giờ lấp lánh, ánh lên một ánh sáng xanh biếc. Nếu có điều gì đó thần thánh ở người phụ nữ này, thì đó chính là khả năng thay đổi màu sắc con ngươi năm phút một lần.

"Tôi thích vài bài của anh ta, nhưng không phải fan hay gì cả. Đĩa CD đó là của bạn tôi."

"Ngươi phải đi xem buổi hòa nhạc của GD-D ở Canberra vào tháng tới. Ta sẽ giúp ngươi bay tới đó."

Andrew cau mày. Tại sao người phụ nữ này nói chuyện với mình như thể đã là bạn với nhau cả đời vậy?

"Không quan tâm," anh trả lời.

"Nếu ngươi không cần thì ta xin cái CD này—"

"Không. Biến đi." Anh định vung chiếc tay giả trên tay mình để đuổi cô đi, nhưng rồi cân nhắc lại. "Đợi đã. Cô là fan của GD-Dragon phải không? Có một điều mà tôi luôn muốn hỏi."

"Hửm?"

"Chữ D trong GD-Dragon là viết tắt của từ gì?"

"Dragon chứ gì." Cô vẫy cây thánh giá. "Anh đã nói về ý nghĩa cái tên của mình ở tích tắc thứ 52, giây thứ 19, phút thứ 48, Behind the Scene của chương trình Walking Man."

"Vậy tên anh ta là GDragon-Dragon?"

“Đúng,” Cô đáp không chút do dự.

"Được rồi... Vậy chữ G có nghĩa là gì?"

"Đoán xem. Chữ G trong tên của anh có nghĩa là gì?" Cô ấy chỉ vào máy tính xách tay của anh, trên đó có tên trên màn hình khóa là 'Andrew G'.

"Garage. Andrew Garage."

"Thật trùng hợp! Chữ G trong tên anh ta cũng là viết tắt của Garage!"

"Vậy... GarageDragon-Dragon?"

Cô áp tay lên má, giọng nói thánh thót đầy yêu thương. "Ôi, thật là một cái tên thiên thần, một cái tên đầy ý nghĩa từ một nghệ sĩ vô cùng sáng tạo. Và đẹp trai. Ôi, chỉ nghĩ về tài năng nghệ thuật của anh ấy đã khiến tôi rùng mình rồi. Và khuôn mặt đẹp trai nữa. Anh ấy đã viết những lời bài hát thật đẹp trong 하트 조식. Đừng bảo anh không ngưỡng mộ vẻ đẹp trong lời thơ của anh khi anh nói 하지만 그댄 내게 안녕 또 안녕 nhé? Thật tài năng. Và đẹp trai nữa."

"Cái gì?" Anh không hiểu một từ nào cô nói, và anh cũng không thể hiểu làm thế nào và tại sao cuộc nói chuyện lại dẫn tới đây. Anh khá chắc rằng cô không phải là truyền giáo. Cô có vẻ hơi... đầu óc chập cheng để đi lừa người. "Nếu cô không phải nhà truyền giáo, cô có thể giải thích lý do vì sao cô lại ở đây không? Cô có liên quan gì đến thiên thạch kia, phải không?" Ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong lồng ngực anh khi nghĩ tới việc cô chính là người từ chối cơ hội tự do mà anh đã phải đánh đổi quá nhiều thứ để đạt được. "Giả sử, cứ cho là tôi tin cô đi. Cô có phải là kẻ đã hủy diệt thế giới không? Tại sao cô lại bắt tôi chết đi sống lại nhiều lần như vậy? Tại sao lại là tôi? Đây là một trò đùa bệnh hoạn sao?"

"Này nhé!" Người phụ nữ phản đối. "Tôi chưa bao giờ nói tôi là thủ phạm."

"Thế có phải cô không?"

"Có."

"Cái con mẹ nhà—" Andrew lao về phía người phụ nữ, nhưng cô ta đẩy anh trở lại giường bằng một cú vung thánh giá đơn giản.

"Hãy nghe tôi nói đã. Tại sao anh cứ nhảy vào mồm tôi thế?" Cô nói. "Anh muốn tôi để mặc anh chết sao? Tôi không phải người thả thiên thạch xuống, nhưng tôi đã tua lại thời gian. Đó là cách duy nhất để giữ cho thế giới thoát khỏi sự hủy diệt không thể tránh khỏi."

Andrew lại đứng dậy khỏi giường. Người phụ nữ giơ cây thánh giá và CD nhạc về phía anh. "Đừng làm bất cứ điều gì hấp tấp," cô cảnh báo.

"Biết rồi, biết rồi. Cô có thể đặt album GD-Dragon xuống trước được không? Nó là đồ đi mượn đấy!"

"Tôi sẽ nói, nếu anh chịu ngồi xuống."

Andrew làm theo, và Chúa giữ lời hứa. Anh suy nghĩ thêm một phút nữa, xâu chuỗi tất cả những sự kiện điên rồ lại với nhau. "Vậy là cô đã chọn tôi để cứu thế giới đúng không?"

"Đúng."

"Vậy thì... tại sao cô lại chọn tôi cơ chứ? Có bao nhiêu người trên thế giới này có khả năng hơn tôi. Những nhà khoa học ở NASA, những vị nguyên thủ quốc gia với nguồn lực tài chính dồi dào... tại sao, tại sao cô lại chọn một thằng sinh viên mới ra trường?"

Chúa liếc lại Andrew một lần nữa. Cô nhìn vào mái tóc vàng óng khỏe khoắn của anh, đôi mắt xanh ngời sâu hoắm đầy năng lượng, nhìn vào những giọt mồ hôi chảy xuống đôi môi cong, đầy ắp khắp khuôn mặt vuông vức nam tính và bộ múi ngực săn chắc, trập trùng của anh. Mặt cô đỏ bừng. "Ta chọn ngươi vì... ngươi có tiềm năng! Phải rồi, tiềm năng, tiềm năng ! Ngươi tốt nghiệp đại học Khoa học với số điểm gần như tuyệt đối trong khoa Vật lí, ngươi sẽ biết cách để giải cứu thế giới!"

"Vậy tại sao khi tôi sử dụng súng phản lực bắn tan cục thiên thạch, cô lại vẫn đưa tôi trở về một năm trước chứ?"

"Tại vì... phương pháp đó không được," Chúa phủi tay. "Ngươi nghĩ cách khác đi."

"Tại sao lại không được chứ?"

"Tại vì nó làm đảo lộn cân bằng thế giới! Trên thế gian này, các sự kiện xảy ra với nhau luôn có một quan hệ tương hỗ, sự kiện này ảnh hưởng tới sự kiện kia! Vòng lặp thời gian xảy ra là do các sự kiện không tương thích với nhau, và điều này chỉ có thể xóa bỏ nếu như ngươi thực sự tìm ra cách giải quyết gọn gàng mà thôi."

"Cô bảo chọn tôi vì tôi giỏi khoa học, nhưng giờ chế ra súng để tiêu diệt thiên thạch lại không cho là sao?"

"Nói chung là... không được không được! Sự mất cân bằng này dựa trên... thông số của thiên đường, là điều mà chỉ Chúa có thể quan sát được thôi."

"Thế cách là gì, sao cô không giúp tôi?"

"Không biết. Ta chỉ biết là ngươi sai rồi, tìm cách khác đi."

Andrew ném cho cô một cái nhìn khinh bỉ. "Cô là loại Chúa vô dụng gì vậy?"

"Ngươi cứ cẩn thận cái miệng đấy! Ta nói ngươi biết, ta biết cắm cơm mà không bị cháy nồi, và biết gọt hoa quả dùng DAO thay vì nạo!" Cô đập thánh giá lên đầu anh. Andrew ôm đầu rên rỉ. Cô tiếp tục nói, "Nói chung là đừng sử dụng Súng phản vật chất nữa! Con đường cứu thế giới cần phải xuất phát từ bên trong anh." Cô nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay không tồn tại của mình và vẫy tay với Andrew. "Thời gian của ta với ngươi hết rồi. Hẹn gặp lại sau khi thế giới này được cứu!"

"Đợi đã! Cô chưa nói với tôi cách—"

Hệt như lúc đến, một luồng sáng tới lòa mắt hiện ra trước mắt Andrew, và Chúa bị nuốt chửng trong ánh sáng, biến mất.

Bạn đang đọc truyện Tôi Muốn Cứu Thế Giới, Nhưng Chúa Hổng Cho của tác giả Đăng Nhân. Tiếp theo là Chương 3: Đại bác phản vật chất