Phần 1
Ngày 3 tháng 9 năm 2010.
Tôi ngồi trong một góc yên tĩnh của quán cà phê quen thuộc, nhâm nhi một ly cà phê nóng hổi. Vị đắng của thứ thức uống ưa thích không ngờ lại khiến tôi nhăn mặt.
Hình như loại này hơi đắng hơn thì phải. Tôi gắp thêm một viên đường từ chiếc cốc ở trên bàn và thả vào ly cà phê.
Azami ngồi đối diện tỏ ra ngạc nhiên vì hành động của tôi:
"Bộ đắng lắm hả?"
Tôi lắc đầu.
"Chỉ là hơi đậm vị thôi."
Đúng là cà phê có hơi đắng gắt, nhưng nó lại không chua, và lại có hương thơm đậm đà. Tôi tự tin đánh giá nó chín rưỡi trên mười điểm.
Azami không cần nếm thử mà cũng quyết định cho thêm một viên đường vào trong ly cà phê. Có lẽ vì cô ấy biết khẩu vị của tôi không thể nào sai được.
Sau khi khuấy tan đường, Azami nhấp môi nhẹ một cái để nếm thử. "Ối!" Đôi lông mày của Azami rướn lên, hai mắt của cô thì mở to. "Hương vị này…" Có vẻ như là cô ấy đã nhận ra được sự quen thuộc đó. "Đây chẳng phải là loại cà phê mà em từng cho anh nếm thử? Làm sao mà anh có thể?"
"Chỉ cần pha một số hương liệu phù hợp là đã có thể tái tạo được mùi vị rồi." Tôi nhếch mép.
Nói thì dễ vậy thôi. Chứ để tái tạo lại một thứ hương vị thông qua một lần nếm, tôi đã phải thử đi thử lại rất rất nhiều lần. Nhiều đến nỗi, công thức của những mẫu thất bại có thể in kín được năm trang A4.
Công sức đã bỏ ra là hoàn toàn xứng đáng. Vì cuối cùng, tôi đã có thể tái tạo thành công hương vị cà phê quê nhà của Azami. Tôi thật sự mong chờ biểu cảm phấn khích của Azami khi nếm được hương vị này.
"Anh Rio. Chỉ vì em nói nhớ quê nhà mà anh đã tốn công sức đến vậy luôn sao?" Azami ngạc nhiên đến há hốc miệng. Tôi còn chưa tận hưởng được niềm vui trên gương mặt của Azami thì đôi lông mày của cô ấy cau có. "Anh rảnh quá hả!!!? Thay vì làm mấy việc vô bổ, sao không nghĩ cách kiếm thêm khách cho cái quán cà phê đi."
Đang tính bàn với cô ấy về chuyện của quán mà lại tụt hết cả hứng. Tôi thở dài. "Em không thấy loại cà phê này có tiềm năng sao?"
Azami đập tay lên bàn cái rầm tỏ rõ thái độ. "Vấn đề không phải ở chỗ đó!"
"Thế vấn đề là gì nào?"
"Anh nhìn mà không nhận ra à? Quán của chúng ta vốn đã nằm ở con hẻm khỉ ho cò gáy này. Vậy mà lại không hề có chiến dịch quảng bá nào để thu hút khách hàng. Đến cả hàng xóm còn chẳng biết nơi này có tồn tại. Nếu cứ thế này thì chúng ta thua lỗ mất."
Tưởng gì, hóa ra là Azami sợ quán thua lỗ. Tôi thở hắt một hơi thành tiếng rồi tìm cách xoa dịu cô ấy. "Chẳng phải vẫn đang hòa vốn đó sao?"
Về những vấn đề mà Azami đề cập, tôi không có ý định thay đổi bất cứ điều gì. Ruby House của tôi như thế này là cực kỳ ổn.
Quán của tôi là một quán cà phê nhỏ, tọa lạc tại một góc của một ngã tư vắng vẻ ở Shinjuku. Khác với những quán cà phê khác, luôn đông đúc và nhộn nhịp, Ruby House là một nơi hướng đến sự yên tĩnh. Không gian trong quán tuy rộng, nhưng số lượng bàn ghế trong quán thì không nhiều, và được sắp xếp khá thưa. Nội thất bên trong quán cũng được tôi thiết kế tối giản. Nhân viên phục vụ của quán thì rất hiếu khách. Họ khoác lên mình bộ trang phục hầu gái và phục vụ một cách chuyên nghiệp như những hầu gái thực thụ. Tựu chung thì đây chính là một nơi dành riêng cho những người trầm tính yêu thích sự giản dị mà cũng phải thật sang trọng như tôi.
Nhưng mà đúng như Azami nói, vì phong cách mà tôi hướng đến cho quán đã khiến cho nó khó tiếp cận được nhiều khách hàng. Lượng khách lưu tới quán mỗi ngày không bao giờ quá con số một trăm. Dẫn đến việc doanh thu của quán chỉ đủ để giúp nó duy trì sự tồn tại chứ chẳng thể sinh ra nổi một đồng lời nào cả. Thậm chí có khi còn thâm hụt đôi chút. Từ khi mở cửa, không tính phần vốn ban đầu, tôi đã nhiều lần rút tiền túi của mình ra để bù đắp các khoản lỗ.
Tôi thừa biết, nếu bản thân không làm gì đó để thay đổi, sẽ không có gì có thể đảm bảo cho một tương lai lâu dài cho quán cà phê. Nhưng mặc kệ tất cả, tôi vẫn muốn giữa cho quán của mình như thế này. Vì nó đúng với mục đích ban đầu khi tôi mở cửa nó. Đây chỉ là nơi để tôi thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng. Tiền bỏ ra cho nơi này có thể coi như là để mua niềm vui.
“Chừng nào anh còn sống, cái quán này vẫn sẽ còn tồn tại. Thế nên em cứ yên tâm.” Tôi chốt hạ bằng một câu chắc nịch.
“Em không thèm nói chuyện với anh nữa. Nói chuyện với anh chẳng khác nào nói với một cái cây cả.”
Azami thở dài một hơi rồi hướng mắt ra bên ngoài quán, ngắm nhìn con phố vắng lặng ánh màu hoàng hôn. Nét mặt cô ấy trầm ngâm như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Ngắm nhìn khoảnh khắc này, con tim tôi rung động mãnh liệt.
Azami thật sự rất xinh đẹp. Cô có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt đen láy như màu ngọc trai, mái tóc đen bóng mượt được búi gọn ra đằng sau, kẹp thêm một chiếc băng đô trắng. Chiếc đầm ngắn tay với tông màu chủ đạo là đen và trắng, được điểm tô bằng các bèo lượn sóng mà cô đang mặc, dù đó chỉ là một bộ đồ nữ hầu, nhưng nó lại giúp cô toát lên vẻ thanh lịch và nữ tính như một tiểu thư quyền quý. Nét đẹp này, tôi chưa từng ở bất kì cô hầu gái nào khác.
Azami liếc nhẹ về phía tôi. Khi ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, cô ấy lập tức quay mặt đi. Cô bặm chặt đôi môi, hai má đỏ ửng. Nét mặt xấu hổ ấy càng khiến tôi phấn khích.
“Anh. Anh ngắm đủ chưa vậy?” Giọng của Azami run run và có phần lắp bắp.
“Anh tưởng em quen với bộ hầu gái rồi cơ mà?”
“Nhưng mà anh nhìn em chằm chằm như vậy. Xấu hổ lắm!!!”
“Hẹn hò được hai năm rồi mà vẫn còn xấu hổ được. Trong khi chúng ta trải qua biết bao nhiêu chuyện thì em lại không xấu hổ. Chẳng hạn như hồi ở Okinawa…”
“Á!!!” Azami bỗng nhiên hét lớn làm tôi giật mình. Gương mặt cô ấy bây giờ còn đỏ hơn cả trái cà chua. “Em không ngồi đây nói chuyện với anh nữa. Em đi làm việc đây.”
Nói rồi, Azami cầm lấy ly cà phê lên và bước đi nhanh như bị ma đuổi.
Chỉ là đang muốn nói về chuyện tôi và cô ấy ngủ cùng nhau ở Okinawa thôi mà. Sau đêm đó, cả hai vẫn tỉnh bơ như chưa có chuyện gì. Sao tự nhiên giờ nhắc lại thì xấu hổ chứ? Có gì đó mà tôi không biết à?
Chắc hôm nào phải hỏi lại Azami mới được.
Ly cà phê của tôi vẫn chưa cạn. Tôi ngồi nhấm nháp thêm chút nữa, để có thể ngắm nhìn Azami làm việc.
Azami mang từ quầy ra một chiếc khăn màu đen. Cô ấy cần mẫn lau từng chiếc bàn trong quán như một cô ong chăm chỉ đi hút mật hoa. Lau xong bàn này, cô lại bay qua lau chiếc bàn bên cạnh. Rồi chẳng mấy chốc, cô ấy lại đứng trước mặt của tôi.
“Anh Rio.” Azami dùng ánh mắt để ra hiệu cho tôi đi chỗ khác.
Ly cà phê lúc này cũng đã cạn. Tôi cầm nó đến quầy. Vừa đi vừa ngoái đầu nhìn Azami lau chiếc bàn cuối cùng.
Có hơi tiếc nuối một chút. Nhưng mà thời gian làm hầu gái của trong ngày hôm nay Azami đến đây là kết thúc rồi.
Đến quầy, tôi nhón chân lên để có thể đặt được ly cà phê lên cái mặt bàn cao quá đầu.
Làm trẻ con lắm lúc cũng thật bất tiện. Phải chi tôi cao thêm được mười cen ti mét thì hay biết mấy.
Tôi vừa định quay đi, cánh cửa phía sau quầy mở ra và một chị hầu gái với mái tóc màu nâu hạt dẻ xuất hiện. Chị bước đến, cầm lấy ly cà phê mà tôi vừa đặt lên và niềm nở:
“Cảm ơn quý khách đã dùng cà phê của quán chúng tôi. Ly cà phê giá năm đô. Cộng thêm tiền phục vụ của nhân viên là năm đô và cả tiền phạt do quý khách nán lại quá giờ đóng cửa là mười đô. Tổng cộng là hai mươi đô thưa quý khách.”
Bà chị này chính là quản lí ở đây. Mọi người thường gọi chị là hầu gái trưởng. Nhưng tôi thích gọi chị là chị quản lý hơn.
Trước câu nói đùa có phần hơi nhạt nhẽo của chị quản lý, tôi đáp lại bằng một vẻ mặt lạnh nhạt. “Công em mang cái ly đến cho chị là hai mươi đô.”
“Ha ha! Em đúng là có khiếu đùa đó.” Chị quản lý hé miệng cười chỉ vừa đủ để lộ ra chiếc răng khểnh.
Chị ấy thậm chí còn không hề biết đó là cái trò gậy ông đập lưng ông mà còn khen tôi có khiếu hài hước. Chẳng biết có phải là mỉa mai tôi không nữa.
Chị quản lý khoanh tay dựa lên mặt bàn rồi hỏi. “Thế nào? Loại cà phê mới này, khi nào thì được vào thực đơn?”
“A!” Giờ tôi mới sực nhớ ra chuyện cần bàn với Azami. “Em quên hỏi cô ấy có cho phép em sử dụng loại cà phê này hay không.”
“Thật tình. Thế là cả buổi, em chỉ ngồi ngắm Azami thôi hả?”
Đáng lý ra thì đây là loại cà phê do tôi tự làm ra. Và chắc là nó cũng không có bản quyền trí tuệ gì. Nhưng mà tôi vẫn phải hỏi Azami. Vì biết đâu cô ấy muốn giữ hương vị này cho riêng mình.
“Để lát nữa em hỏi.”
“Nhớ là phải hỏi nhé.”
“Dạ.”
Azami ở dạng thường ngày sẽ không khiến tôi phân tâm đâu. Thế nên chắc chắn là tôi sẽ nhớ mà hỏi.
“Mà này. Lần trước, em bảo ba mẹ em sắp về nước. Vậy có biết là khi nào chưa?”
Chị quản lý đột nhiên đổi chủ đề khiến tôi có chút hụt hẫng. Vì tôi vẫn còn nhiều điều muốn thảo luận liên quan đến cà phê mới. Tôi trả lời chị bằng giọng điệu có phần hơi bơ phờ:
“Họ đang trên chuyến bay đó. Chắc tầm tối nay là đến nơi.”
“Thật á?”
Hiện tại thì ba và mẹ của tôi đều công tác ở nước ngoài.
Ba tôi tên là Miyazaki Arata, trưởng nam của dòng họ Miyazaki danh giá. Ông là một bác sĩ có tiếng trong và ngoài nước. Ngoài ra thì ông còn là một nhà nghiên cứu về di truyền học. Phải nói rằng đó là một con người rất tài ba. Hiện tại, ông ấy đang tạm thời bạc vô âm tính. Nghe kể là ông đang làm việc cho một tổ chức an ninh quốc tế có tên là Destiny.
Mẹ của tôi tên là Elodie Vivi. Cũng là con gái của một dòng tộc lâu đời ở Anh quốc. Mẹ có năng lực ra sao, đang làm nghề gì, tôi đều mù tịt. Chỉ biết là bà đang bận rộn với công việc của dòng tộc.
Tôi sinh ra là con của những người lỗi lạc như hai người nên đúng là chẳng thể nào có được cuộc sống bình thường được. Sẽ luôn có những người ngó và mà so sánh tôi với hai bậc phụ huynh. Thế nên tôi từ khi lên sáu đã rời khỏi vòng tay của hai người họ để có cho mình cuộc sống tự lập.
Nhưng mà cứ vài tháng, ba và mẹ lại sẽ dành một vài ngày để đến thăm tôi. Lần về thăm này cũng tương tự như những lần trước. Thế nào hai người đó cũng lại sẽ phán xét cách sống của tôi hiện tại. Đại loại như. “Rio à. Sao con không học đại học?”, “Rio à. Sao con không tìm cho mình một công việc ổn định đi?”. Hoặc tệ nhất là: “Rio à? Chuyện của con với Azami tính sao đây?”
Tôi nhìn ra ngoài phố rồi lại thở dài.
Biết rõ rằng ba mẹ lo cho tương lai của tôi. Nhưng mà với tôi, tương lai là thứ gì đó không quan trọng. Nó cũng chỉ như một trang sách vẫn chưa đọc đến. Hiện tại mới là thứ đáng để được trân trọng. Tôi làm những gì mình thích, tận hưởng cuộc sống theo cách mà mình cảm thấy hạnh phúc nhất, không phải lo nghĩ về bất kì điều gì quá xa vời. Đó chẳng phải là ý nghĩa của cuộc sống sao?
Phần 2
Azami đã lau xong chiếc bàn cuối cùng trong quán. Cô thở phù một cái rồi quệt tay lên trán để lau mồ hôi, sau đó thì cầm chiếc khăn lau bàn bước đến phòng nhân viên ngay bên cạnh quầy tính tiền. Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái rồi lại quay mặt đi, biểu cảm như thể đang rất khó chịu vì cứ bị tăm tỉa.
“Rio này.”
Bị chị quản lý gọi tên nên tôi không nhìn Azami nữa mà quay sang nhìn chị.
“Có gì không chị?”
“Em bộ đang tính làm chứng minh thư thật hả?
Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi của chị. Tôi không nhớ là mình đã kể chuyện này với ai.
Chắc là chị được nghe ai đó kể rồi.
Dù sao thì chuyện này cũng khá kỳ lạ, thế nên nó nổi tiếng cũng là điều dễ hiểu. Một đứa nhóc mới mười tuổi mà lại đòi đi làm chứng minh nhân dân. Chắc là những người lan tin đã cười một trận hả hê.
Hôm tôi đi thuê luật sư để giúp mình vụ này, vị luật sư cũng đã cười tôi. Ông bảo một đứa trẻ mới lên mười như tôi thì không đủ năng lực hành vi dân sự. Chính quyền chắc chắn sẽ phớt lờ những yêu cầu vô lý như vậy.
Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Dù bị cười chê, dù bị phớt lờ hay bác bỏ, tôi vẫn sẽ kiên trì. Mục đích cuối cùng là để thoát khỏi cái mác là trẻ con, thứ đã kìm hãm tôi đến với sự tự do của một người trưởng thành.
Mà. Sự tự do đó, tôi đã gần như đạt được rồi. Cuối cùng thì đích thân thị trưởng của Tokyo đã thông qua yêu cầu của tôi. Và chỉ tuần sau thôi, tôi sẽ trở thành người trẻ nhất Nhật Bản sở hữu chứng minh nhân dân.
Tôi nở một nụ cười đắc ý, rồi thông báo thông tin quan trọng này đến chị quản lý. “À. Về chuyện đó thì đã gần xong rồi. Chắc tầm tuần sau là em sẽ được công nhận quyền công dân.”
Chị quản lý không kiềm được sự kinh ngạc của mình. Chị thốt lên. “Thật á?!!!”
“Ừ. Em nghĩ đó là điều hiển nhiên. Vì em sẽ đóng thuế cho họ mà.”
Chị quản lý thở dài não nề. “Làm người lớn thì có gì mà vui? Đời em còn dài. Chờ thêm sáu bảy năm đã là gì mà sao phải vội cơ chứ?”
“Chị không hiểu được đâu.” Tôi khinh khỉnh đáp lại.
Đâu ai hiểu được cảm giác của một người trưởng thành bị mắc kẹt trong cơ thể của trẻ con chứ? Tôi không thể uống rượu, hút thuốc hay mua vài đĩa phim người lớn. Thậm chí đến cả tài sản mà tôi dùng tiền của bản thân kiếm được để mua, tôi cũng không thể đứng tên sở hữu được. Thật sự rất là bất tiện.
Và còn một điều quan trọng nữa. Đó là chừng nào tôi vẫn còn là trẻ con thì mối quan hệ tình cảm giữa tôi và Azami sẽ không được mọi người công nhận. Azami là người chịu khổ nhiều nhất vì chuyện này. Đã có rất nhiều người nói cô ấy là kẻ biến thái thích quan hệ với trẻ em. Tôi không chịu được khi Azami phải hứng chịu những chỉ trích thiếu não đến như vậy.
Lúc này, tiếng cửa phòng nhân viên hé mở làm tôi chú ý. Là Azami. Cô ấy đã thay đồ xong. Cô bước ra khỏi phòng với áo sơ mi dài tay trắng và một chiếc váy kaki dài màu đen. Búi tóc đã buông xõa ra sau lưng. Lớp trang điểm đã được tẩy sạch. Đây chính là Azami thường ngày của tôi. Tuy giản dị, nhưng vẫn đẹp theo một cách khác.
“Anh Rio. Em thay đồ xong rồi.”
Tôi nhảy xuống ghế và bước đến chỗ Azami. Tôi chìa tay về phía em ấy. “Chúng ta về thôi.”
Azami nắm lấy tay tôi rồi gật đầu. “Ừ.”
Thật may là nhà tôi và nhà của Azami cùng một hướng nên chúng tôi có thể cùng nhau đi bộ một đoạn. Như thế thì chúng tôi có thể ở bên nhau lâu thêm một chút.
“Em xin phép ra về.” Azami quay sang chào chị quản lý.
“Ừ. Hẹn mai gặp lại hai em."
Tôi và Azami dắt tay nhau đến cửa quán thì bỗng từ đâu phát ra tiếng nhạc chuông điện thoại. Hình như là từ điện thoại của Azami phát ra.
“Anh chờ em một chút.” Azami rút điện thoại từ trong chiếc túi xách ra và ấn nút nghe. “A lô. Tớ nghe đây.”
Tôi đứng chờ cô ấy nghe điện thoại. Không biết là ai gọi, nhưng hy vọng là không có việc gì gấp gáp.
“Cậu… Cậu đang nói thật à?” Giọng Azami đứt quãng. Vẻ mặt cô ấy vô cùng sửng sốt. “Cậu chắc chắn chứ?”
Nếu Azami đã phải hỏi lại đến hai lần như vậy, chuyện chắc chắn không bình thường được.
Ánh mắt của tôi và của Azami chạm nhau. Đôi mắt mắt long lanh của cô ấy bắt đầu rưng rưng, báo hiệu rằng đó là một hung tin. Một cảm giác lo lắng trong tôi bỗng dâng lên.
Trong đầu tôi nảy ra nhiều câu hỏi. Là chuyện gì vậy? Chuyện gì xảy ra với em vậy?
Khi cuộc gọi kết thúc, Azami dập máy. Hai bàn tay cô ấy run rẩy nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Rồi bỗng nhiên cô ấy khụy xuống đất, như thể cơ thể không còn sức sống nữa.
Tôi hoảng hốt đỡ lấy Azami. “Có chuyện gì vậy? Azami.” Tôi gặng hỏi, nhưng cô ấy chỉ nức nở mà không đáp lại.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Azami khóc. Tôi không tưởng tượng ra nổi mức độ nghiêm trọng của sự việc nữa rồi.
Chị quản lý từ sau quầy cũng gấp gáp bước ra ngoài.
“Anh… Rio.” Giọng Azami run rẩy và còn kèm theo những tiếng nấc. “Chuyến bay của cô Vivi và chú Arata. Nó… nó gặp tai nạn và rơi ở Trung Quốc rồi.”
Tôi lặng người mất vài giây.
Arata. Vivi. Hai người mà cô ấy vừa nói đến là ba và mẹ của tôi? Không phải là về Azami hay người thân của cô ấy, mà là về ba mẹ của tôi ư?
Không. Chuyện về chuyến bay, tôi vẫn chưa nói với Azami. Thế nên chắc là phải có sự nhầm lẫn. Tôi hỏi em ấy một lần nữa. “Em có chắc điều đó là sự thật không?”
“Em… Em cũng không biết nữa. Kanon. Cô ấy vừa báo với em.”
Kanon là trợ lý của ba tôi. Tính cô ta rất hay đùa, nhưng đem tính mạng ra đùa thì hơi quá rồi. Khó mà tin lời cô ta được, tôi phải tự mình kiểm tra thông tin này.
Tôi lập tức rút điện thoại ra và tra Google. Chỉ mới vừa nhập vào từ “tai nạn”, ngay dưới phần gợi ý đã xuất hiện cụm từ “tai nạn máy bay”. Đó là một dấu hiệu mà tôi không mong muốn.
Cơ thể tôi nóng như lửa đốt, các ngón tay thì cứng đơ, như thể ai đó bên trong tôi đang cố ngăn tôi ấn vào nút tìm kiếm.
“Kinh hoàng: Chuyến bay mang số hiệu XXX từ Anh quốc đến Nhật Bản đã gặp tai nạn…”
Vừa nhìn thấy dòng tiêu đề, nhịp tim của tôi đã tăng mạnh, đến mức tôi còn cảm nhận được cả tiếng mạch máu đập bùng bùng sau tai.
Tôi ấn vào đường dẫn của bài báo.
Đó có thể chỉ là nhầm lẫn. Thảm kịch này, làm sao có thể xảy ra với ba mẹ tôi được. Làm sao có thể chứ?
“Vụ tai nạn xảy ra vào lúc 3 giờ chiều ngày 3 tháng 9 năm 2010.”
Là ngày hôm nay. Nó chỉ mới xảy ra vài tiếng trước thôi.
Nhưng vẫn có một khả năng. Có thể là Kanon đã nhầm chuyến bay của ba mẹ tôi với một chuyến bay nào khác.
Tôi lướt nhanh tờ báo để tìm thêm về thông tin nạn nhân. Chỉ cần không có tên họ trọng danh sách nạn nhân thôi, tôi sẽ thoát khỏi cơn ác mộng này.
“Tuy vẫn chưa có nhiều thông tin về các nạn nhân xấu số. Nhưng có thông tin rằng trong số các nạn nhân, có một vị bác sĩ nổi tiếng người Nhật tên là...”
Miyazaki Arata.
Cơ thể tôi cứng đờ như bị keo dính chặt khi nhìn thấy cái tên quen thuộc ấy.
Họ đang nhắc đến ba của tôi ư?
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đau đớn đến nhường này khi đọc được tên của ba mình xuất hiện trên một tờ báo cả. Nhưng nó đã xảy ra.
Ba và mẹ của tôi đã chết rồi sao?
Không thể nào. Không thể như vậy!
Tôi thể giữ cho bản thân bình tỉnh nữa mà bóp chặt chiếc điện thoại rồi đập mạnh xuống đất.
Không! Tôi không tin. Chắc chắn phải có nhầm lẫn gì ở đây.
Tôi đứng bật dậy, hít một hơi thật sâu rồi yêu cầu chị quản lý “ Chị mau chở em ra sân bay.”
Sau đó, tôi nhanh chân bước ra cửa quán, bỏ mặc Azami vẫn đang ngồi khóc trên sàn.
Ra đến cửa, tôi quay lại nhìn thì vẫn thấy Chị quản lý đứng đó như trời trồng.
“Đưa em ra sân bay!!!”
Tiếng hét của tôi khiến cho chị hoàn hồn. Chị lập tức chạy vào trong phòng nhân viên để lấy chìa khóa xe.
Phần 3
Đang là giờ tam tầm, chị quản lý lái xe chở tôi và Azami qua những con đường đông nghẹt người một cách hết sức khó khăn.
Trong xe, tôi ngồi gọi điện cho dì của mình.
“Cháu…Cháu nói thật không?” Bên kia đầu dây điện thoại, giọng của dì Nanami trở nên hốt hoảng sau khi nghe tôi báo tin dữ.
Tôi cố giữ cho tông giọng của mình bình thường nhất có thể để giúp dì bình tỉnh lại.
“Hiện tại vẫn chưa có nhiều thông tin lắm. Bọn cháu định sẽ đến tận nơi để xác nhận. Dì sắp xếp cho cháu một chiếc máy bay được không?”
“Được…được rồi. Dì sẽ đến sân bay ngay.” Giọng của dì run rẩy như sắp khóc đến nơi.
Tôi sợ dì không chịu được cú sốc nên không muốn cho dì theo.
“Dì không cần phải…”
Nhưng mà dì đã cúp máy mất rồi.
Bọn tôi đến sân bay Narita vào khoảng hơn năm giờ chiều một chút.
Vừa đến sảnh sân bay, tôi nhìn thấy dì Nanami và dì Kazuha đã đứng đợi sẵn. Hai người vừa nhìn thấy tôi thì đã chạy ngay đến.
“Rio!”
“Rio. Bên cháu có thông tin gì mới không?” Dì Kazuha đã ngay lập tức hỏi tôi.
Nhìn gương mặt của dì Kazuha, tôi đã sốc. Đôi mắt của dì đỏ lên vì khóc nhiều. Gương mặt thì trông xanh xao thiếu sức sống.
“Không. Cháu chỉ biết thông tin thông qua báo thôi.” Tôi đáp lại dì.
“Rio. Cháu ổn chứ?” Dì Nanami cũng bước đến hỏi thăm tôi.
Câu hỏi đó khiến tôi có chút băn khoăn. Tôi không biết mình có đang quá vô cảm hay không nữa. Trước việc ba mẹ mình có thể đã không còn nữa, tôi không hề quá bi lụy như mọi người. Chỉ có một cảm giác tức lồng ngực như thể có một nội lực đang dồn nén ở bên trong người.
“Cũng không khá hơn hai dì đâu.” Tôi đáp bằng một câu ngắn gọn.
Có lẽ là vì tôi chỉ là một đứa trẻ chưa trải sự đời nên không thể thấu hiểu cảm xúc của chính bản thân. Không biết đó có phải là điều may mắn không nữa.
Không thể chần chừ thêm, tôi bước nhanh đến chỗ anh trợ lý của dì Nanami đang đứng. Miệng cũng hối thúc mọi người. “Chúng ta nhanh chóng khởi hành thôi.”
Năm người, gồm có tôi, chị quản lý, Azami, dì Kazuha và dì Nanami. Tất cả nhanh chóng lên máy bay. Sau đó thì chiếc máy bay lập tức cất cánh và bay thẳng đến Trung Quốc.
Trong suốt chuyến bay, chúng tôi hầu như không thể nói gì đó với nhau cả. Tất cả dường như đều tự hiểu rằng, dù có nói gì thì cũng không khiến cho mọi thứ khá khẩm hơn. Thay vào đó, chúng tôi ngồi sát cạnh nhau, tay nắm chặt tay để giữ được sự bình tĩnh.
Sau ba giờ đồng hồ dài đằng đẵng, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh được ở sân bay gần với vụ tai nạn nhất. Trời lúc này cũng đã nhá nhem tối. Mọi người lên một xe taxi và đến thẳng hiện trường.
Vị trí máy bay rơi là một cánh đồng nằm bên cạnh một con đường cao tốc.
Dù xe chỉ mới lăn bánh được khoảng năm phút và vẫn còn ở khá xa hiện trường, tôi đã nhìn thấy ánh đèn nhân tạo được phản chiếu lên hai đám khói to bốc lên ở phía trước. Không nghi ngờ gì nữa. Nơi đó chính là hiện trường tai nạn.
Xe càng đến gần hiện trường, phương tiện giao thông càng trở nên đông đúc. Tôi nhìn thấy có rất nhiều cảnh sát giao thông đang điều hướng các phương tiện đi vào làn đường ngoài để tạo ra một làn đường trống ở sát lề. Họ làm vậy hình như là để cho xe cứu thương hoặc xe chữa cháy có thể dễ dàng di chuyển.
Dường như cảm thấy không thể vượt qua được đoạn ùn tắc phía trước, bác tài xế quay lại nói với chúng tôi bằng một thứ tiếng Anh pha lẫn giọng Trung Quốc. “Xin lỗi. Tôi chỉ có thể chở mọi người đến đây thôi.”
“Không sao. Chúng tôi có thể đi bộ từ đây.” Tôi đáp.
“Cầu mong cho gia đình của cháu.”
“Cảm ơn bác.”
Chúng tôi bước xuống xe rồi băng qua bên kia đường cao tốc để đến được hiện trường.
Bên kia đường, cảnh tượng rất hỗn loạn. Rất nhiều người dân tụ tập trên đường để xem vụ tai nạn và tạo nên một vụ ùn tắc giao thông. Cảnh sát đang tích cực để giải tán đám đông và điều hướng các phương tiện để giảm ùn tắc.
Một phần rào chắn của đường cao tốc đã được dỡ bỏ để tạo thành đường đi vào bên trong hiện trường. Chúng tôi chạy nhanh đến chỗ rào chắn bị dỡ đó.
Một trong số những cảnh sát đã chặn chúng tôi lại. Anh cảnh sát ấy nói bằng tiếng Trung Quốc mà không ai trong chúng tôi hiểu cả.
“Làm ơn. Em trai tôi đã ở trên chuyến bay đó.” Dì Nanami nắm lấy tay của anh cảnh sát rồi khẩn khoản cầu xin bằng tiếng Anh
Anh ấy hiểu được những gì dì nói, nhưng vẫn thẳng thừng từ chối. “Xin lỗi. Bà không thể vào trong.”
“Làm ơn!” Dì Nanami chắp tay cầu xin.
“Tôi nói là không.”
Trước sự cứng rắn người cảnh sát, chúng tôi không còn cách nào khác là phải đứng đợi đến khi được vào, hoặc ít nhất là đến khi nghe ngóng được thông tin gì đó.
“Anh Rio.” Azami nắm chặt lấy tay tôi. Em ấy dường như lại không kiềm được mà lại sắp khóc.
Tôi miết lấy mu bàn tay của Azami để trấn an. Thông qua cái chạm ấy, tôi cảm nhận rõ sự lo lắng đến đau khổ của cô ấy lúc này. Những cảm xúc ấy khiến khóe mắt tôi cũng đã có chút cay cay.
“Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Mọi chuyện sẽ ổn.” Azami lặp lại những gì tôi nói. Giọng của cô ấy đã bình thường trở lại. Cả cảm xúc cũng vậy.
Đúng lúc này, một bóng đen bước lại gần lối vào hiện trường. Là một người đàn ông trung niên mặc vest đen. Phía sau ông ta cũng có những người mặc vest giống vậy.
Ăn mặc thế này thì chắc là người chính phủ. Có thể họ đến đây để điều tra.
Tôi lập tức bước đến nhóm người đó để bắt chuyện:
“Cháu là người nhà của hai hành khách trên chuyến bay…” Chưa nói hết câu, tôi đã bị khựng lại vì nhìn thấy một biểu tượng quen thuộc trên ngực áo của bọn họ. Biểu tượng ngôi sao bảy cánh làm bằng kim loại ánh vàng và được nạm ngọc đỏ.
Họ là người cùng tổ chức với ba?
Ơn trời. Thế thì dễ nói chuyện hơn rồi.
“Cháu là…”
“Tôi là Miyazaki Nanami, chủ tịch của tập đoàn Miyazaki. Các anh làm việc cho Destiny đúng chứ.”
Dì Nanami?
Tôi ngước lên nhìn dì. Vẻ mặt của dì cũng mừng rỡ không khác gì tôi.
Không ngờ là dì cũng biết về bọn họ.
“Xin lỗi. Chúng tôi không thể cung cấp thông tin cho người ngoài.” Người đàn ông đáp lại dì tôi bằng một câu nói lạnh lùng. Sau đó, ông ta cùng với những người khác bước vào bên trong hiện trường
“Làm ơn đi mà. Tôi chỉ muốn được vào trong đó.” Dì níu tay một trong số bọn họ và cầu xin thảm thiết.
“Xin lỗi.” Người thanh niên kéo tay dì tôi ra và tiến vào trong.
Tôi không thể làm gì hơn ngoài việc bất lực đứng nhìn bọn họ đi xa dần. Một lần nữa, lồng ngực tôi lại cảm giác như bị ép chặt. Nhưng cảm giác này giống như là một dự cảm của tiềm thức.
Giờ mới nhận ra, có điều gì đó không ổn ở đây.
Destiny đúng là có một cơ quan con chuyên điều tra và phá án. Nhưng thường khi ở thực địa, họ sẽ không hoạt động theo nhóm đông người thế này. Với những vụ án vô cùng nghiêm trọng thì cùng lắm chỉ có ba đến bốn điều tra viên đến khám nghiệm hiện trường. Mà nhóm vừa vào lúc nãy có đến tận mười người.
Có thể là họ đang dự định làm một điều gì đó cần nhiều sức lực. Nhiều sức lực. Chẳng hạn như phá một cái gì đó. Một suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu tôi.
Nhớ có lần, tôi đã nhìn thấy ở đâu đó trong mớ tài liệu của ba về một mẫu máy bay có trang bị khoan chống va đập bằng thủy lực. Nó có thể hấp thụ được một lượng lớn lực tác động và bảo vệ những người bên trong được an toàn.
Ý tưởng vớ vẩn đó, biết đâu lại đã thành sự thật. Có thể ba mẹ đã vào trong khoang chống va đập và sống sót. Có thể họ vẫn đang bị mắc kẹt bên trong đó và đang chờ được cứu.
Phải rồi. Hai người họ không thể nào chết dễ dàng như vậy. Chắc chắn là họ vẫn còn sống.
Không được rồi. Tôi không thể chỉ đứng đây và chờ đợi. Tôi phải vào trong đó để được nhìn thấy tận mắt.
Nhưng làm cách nào để vào trong đây? Suy nghĩ đi. Rio!
Tôi quan sát xung quanh. Cách đó không xa lắm, có một chỗ hở giữa các tấm chắn của rào chắn, giống như là bị phá giữa chừng nhưng lại thôi. Khoảng hở đó khá hẹp cho một người lớn đi qua nên chắc họ không để ý. Nhưng với thân hình nhỏ bé của tôi thì chắc là chui lọt.
Tôi nhìn Azami. Cô ấy đang dõi mắt theo nhóm người của Destiny. Nhân lúc Azami không để ý, tôi từ từ buông tay cô ấy ra và bước về phía tấm chắn. Tôi từ từ lách qua khe hẹp giữa chúng.
“Rio! Anh đâu rồi?”
Tôi nhìn về phía Azami. Cô ấy đang hoảng hốt vì nhận ra tôi đã biến mất.
“Xin lỗi em. Anh hứa là sẽ quay lại sớm thôi.” Tôi tự hứa với bản thân mình như vậy, rồi chạy vào cánh đồng ngô ở gần đó.
Cánh đồng ngô vừa đủ cao để tôi có thể ẩn mình. Tôi mon men con đường mòn mà họ tạo ra bằng việc đốn bỏ những cây ngô đã khô.
Tiếng xào xạc của lá cây có thể đánh động đến bọn họ. Tôi phải giữ một khoảng cách đủ xa so với con đường mòn.
Không ngờ có lúc, cơ thể trẻ con này lại hữu dụng. Tôi dễ dàng luồn lách trong ruộng ngô mà không làm rung các thân cây.
Rất nhanh chóng, tôi đã đuổi kịp đám người của Destiny.
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện gì đó. Tôi đánh liều tiếp cận đám người đó ở khoảng cách gần để nghe ngóng.
“Chuyện này… Hội đồng đã có quyết định. Nếu trường hợp cậu nói xảy ra. Nếu tình trạng của Công chúa Vivi tệ đến mức y học loài người cũng không thể cứu chữa, chúng ta buộc lòng phải để cô ấy đi.”
“Để công chúa đi? Họ có biết họ đang làm gì không? Cô ấy là công chúa của Aura chúng ta đó.”
“Tôi biết chuyện này không ai có thể dễ dàng chấp nhận. Nhưng đây là hậu quả mà công chúa tự gánh lấy. Chúng ta không thể can thiệp.”
Dù nghe được rất rõ cuộc hội thoại. Nhưng mà chẳng hiểu được bao nhiêu cả. Tôi tưởng chỉ có mỗi Arata gọi Vivi là công chúa? Còn cái gì mà “y học không thể cứu chữa thì nên để cô ấy đi”? Tôi thật sự không hiểu. Mà điều khó hiểu hơn cả là. Vivi thì có liên quan gì đến Destiny? Tôi tưởng người bọn họ quan tâm là ba của tôi. Mọi chuyện càng lúc càng có gì đó không bình thường.
Tôi tiếp tục bám theo sau đám người của Destiny và đến được chỗ hiện trường rồi sau đó bàng hoàng khi nhìn thấy những gì sót lại. Chiếc máy bay đã bị gãy làm đôi. Chỉ còn nhìn thấy được có phần đuôi vẫn còn hơi nguyên vẹn. Còn phần đầu thì đã nát đến mức không nhận ra hình dạng.
Theo logic thì chắc chắn khoang sinh tồn đó phải nằm ở phần đuôi máy bay. Mà phần đuôi trông nguyên vẹn như vầy. Vậy tức là cơ hội rất cao là hai người họ vẫn còn sống.
Nhưng không thể cứ tự huyễn hoặc bản thân như vậy mà thở phào nhẹ nhõm được. Tôi phải quan sát thêm để nắm được tình hình.
Đám người đó bước vào khoảng ruộng ngô đã cháy trụi. Làn khói bốc lên từ mặt đất làm mờ hình bóng của bọn họ. Tôi phải bước lại gần hơn để nhìn thấy rõ.
Vài người trong nhóm mở vali ra và lấy từ trong đó ra một bộ đồ màu trắng, trông giống như là một bộ độ bảo hộ vậy. Vài người khác thì lấy từ trong vali của họ ra vài trang bị trông có vẻ như là dụng cụ cắt kim loại
Bốn người mặc lên bộ đồ bảo hộ rồi mang theo trang bị bước vào bên trong xác máy bay.
Tôi ngồi chờ trong bụi rậm một lúc lâu. Khoảng hơn mười phút sau, từ bên trong thân chiếc máy bay đã xuất hiện bóng dáng một người đang bế theo một thứ gì đó. Trông nó như là… một cái xác được phủ vải trắng.
Không thể nào. Sao lại có thể như thế.
Đừng Rio. Đừng suy sụp lúc này. Vẫn còn có cơ hội.
Nhưng cảnh tượng sau đó khiến tôi bàng hoàng. Người đàn ông bế cái xác bỗng khụy gối. Những người còn lại cũng quỳ một chân xuống đất và cúi đầu. Họ hành động như thể đang tỏ lòng tiếc thương với người đã chết kia.
Lẽ nào…
Tôi rời khỏi bụi ngô và lết từng bước chân nặng trịch về phía những người đó.
Một linh cảm xấu đang mãnh liệt trào dân trong tôi. Tôi muốn tự mình xác nhận.
“Cậu Rio?” Một trong số những người đó đã vô tình thốt lên tên của tôi.
Vậy có nghĩa rằng họ biết tôi là ai. Vậy có thể… Cái xác kia chính là…
“Cậu nhóc làm gì ở đây? Nơi này nguy hiểm lắm.” Một người bước đến và ngăn tôi lại
Tôi ngước mặt lên nhìn người đó.
“Cháu có thể nhìn mặt mẹ lần cuối không?”
Nhìn vẻ mặt lúng túng của anh ta, tôi biết những gì linh cảm đã thành sự thật. Tôi không kiềm được mà để cho giọt nước mắt lăn dài trên má.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Cậu bé xứng đáng được đáp ứng yêu cầu đó.”
Tôi nhìn về phía cái xác. Người bế nó đang bước về phía tôi. Vẻ mặt của ông ta đầy sự thương xót.
Ông ta khụy gối. Hai tay ông nâng cái xác và chìa về hướng của tôi.
“Chỉ xem phần mặt thôi nhé.”
“Vâng ạ.”
Tôi từ từ kéo phần vải đang che mặt của cái xác xuống. Mái tóc bạch kim từ từ lộ ra.
Tôi bắt đầu nấc lên khi nhìn thấy mái tóc quen thuộc này. Tay phải của tôi bất giác che nửa khuôn mặt mình lại.
“Dừng lại nhé?”
“Không. Cháu muốn tận mắt nhìn thấy gương mặt của bà ấy.”
Tôi tiếp tục kéo chiếc khăn xuống. Gương mặt của mẹ Vivi đã lộ ra hoàn toàn. Gương mặt của mẹ vẫn xinh đẹp như lần cuối tôi gặp bà. Nhưng nước da thì đã tái nhợt đi và không còn sức sống nữa.
“Là do thiếu dưỡng khí sao?”
“Tôi xin lỗi. Tôi đã không lường trước được chuyện này. Đáng lẽ chúng tôi phải…” Giọng người đàn ông nhỏ lại. Dường như ông ta đang cảm thấy giằng xé vì cho rằng đó là lỗi của ông.
Thật đau đớn khi tưởng tượng ra ba và mẹ đã phải trải qua một cái chết khủng kiếp như vậy. Giá như… Giá như có thêm thời gian thì mọi chuyện đã khác.
Nhưng mà có lẽ bọn họ đã làm hết sức của mình rồi. Tôi không thể buông lời trách móc được.
Tôi đặt một nụ hôn lên trán của Vivi.
“Con xin lỗi vì đã không thể ở bên mẹ.”
Sau câu tiễn biệt cuối cùng ấy, tôi kéo tấm khăn lại để che mặt của bà lại.
“Cơ thể của cô ấy có chứa thông tin cơ mật. Bọn ta rất tiếc khi không thể trao cô ấy lại cho gia đình lo hậu sự.” Người đàn ông giải thích.
“Cháu hiểu mà.”
Chết là hết. Thân xác chẳng có ý nghĩa gì với tôi cả. Được nhìn thấy khuôn mặt nguyên vẹn của mẹ lần cuối như thế này là điều tốt nhất đã xảy ra.
“Còn ba của cháu đâu ạ?”
“Ông ấy ngồi cạnh ghế với cô Vivi.”
“Chú có thể cho cháu gặp ông ấy không?”
Người đàn ông quay lại nhìn một người đồng nghiệp cũng đang mang đồ bảo hộ. Người đó như hiểu ý liền lập tức chạy vào trong xác chiếc máy bay.
“Đừng bi quan quá. Hãy mạnh mẽ lên. Bọn họ vẫn đang theo theo dõi cháu đó.” Người đàn ông đặt tay lên vai tôi rồi an ủi.
Lời nói của ông khiến trong tôi được xoa dịu phần nào. Có thể sẽ cần thêm một thời gian để vết thương trong lòng tôi được chữa lành. Nhưng chắc chắn tôi sẽ không gục ngã. Vì tôi là đứa con trai mà hai người họ tự hào.
Lúc sau, từ phần xác của máy phát ra những tiếng bước chân vội vã. Tôi nhìn về hướng tiếng bước chân phát ra. Người mặc đồ bảo hộ đang khiêng xác của Arata trên vai. Qua lớp kính bảo hộ, tôi nhìn thấy được vẻ mặt hớt hãi của người đó.
“Mọi người mau chạy đi!!! Trong đó có…”
Người đó còn chưa nói hết câu. Cơ thể của tôi bỗng bị một áp lực cực mạnh đẩy văng đi xa. Kèm theo sau đó là một vụ nổ điếng tai.
Tôi lăn lông lốc trên mặt đất. Đầu óc choáng váng không hiểu chuyện gì xảy ra. Chưa kịp định thần lại thì cơn đau nhói ở lồng ngực tự nhiên ập đến.
Vừa rồi là một vụ nổ. Tại sao thân máy bay lại bỗng nhiên phát nổ chứ?
Tôi lồm cồm bò dậy. Cơn choáng chưa qua đi, tôi lại cảm nhận được một thứ nước gì đó nóng hổi rơi xuống mu bàn tay.
Thứ chất lỏng tối màu đó. Là máu!
Tôi nhìn vào nơi lồng ngực của mình và bàng hoàng khi nhận ra có một mảnh kim loại lớn đang ở trên ngực của tôi.
Tôi sờ vào vết thương. Nó đau nhói. Hình như mảnh kim loại đã cắm sâu vào ngực.
Tôi bắt đầu run rẩy. Nếu tôi làm bất cứ điều gì dại dột, mảnh kim loại này có thể sẽ cắm sâu vào tim và giết chết tôi.
Tôi nhìn xung quanh để tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng những người khác đều đang nằm lê lết trên đất.
Tôi cố thốt lên từng chữ một trong đau đớn để cầu xin sự giúp đỡ:
“Ai đó… giúp cháu với. Cháu… không… muốn chết.”
Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu nhòe dần. Tôi không cảm nhận được cơ thể của mình nữa. Cơn đau cũng dần tan biến.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không. Tôi phải tỉnh táo lại. Tôi phải…