Chương 22: Súng, Tro Cốt Và Âm Binh Tá Lả

Chương 22. Chương 14.2: Lâu đài đã chết

4,664 chữ
18.2 phút
158 đọc
1 thích

Toàn quyền Liên Bang Âm Phủ đang ngồi bắt chân chữ ngũ trên chiếc ghế da trong phòng họp hội đồng. Màn chiếu lớn treo ở đầu phòng chính là cầu nối để ông nắm được tình hình chiến sự ra sao, cùng với các sĩ quan cao cấp của cả hai bên cảnh sát và hoàng gia. Chiếc bàn dài quen thuộc khá trống trải, trừ các thiết bị liên lạc đa kênh thì chai sâm panh nhập là thứ quý nhất.

Toàn quyền Thọ liếc sang nhìn một sĩ quan trông đã già, đội mũ nồi đỏ, trên ngực áo điểm hai ngôi sao bạc.

“Các quý ngài, như chúng ta đã thấy, có một vài kẻ đã mượn danh phục vụ hoàng tộc để tuồn vũ khí ra ngoài. Ông Huấn, ông có ý kiến gì về vấn đề này không?”

Thượng tướng Cận Vệ Hoàng Gia khẽ đưa tay lên chỉnh gọng kính rồi đáp.

“Thưa Toàn quyền, chuyện này rất khó để xảy ra. Ngài biết quy trình kiểm tra lính nghiêm ngặt đến độ nào mà, vì thế-”

Nhưng ông ta đã bị người đứng đầu nhà nước cắt ngang.

“Khó không đồng nghĩa với việc bất khả dĩ. Tôi đề nghị sau vụ này ông phải rà soát lại cho cẩn thận vào, bởi những kẻ phản quốc không đáng được sống.”

Ông Thọ nhíu mày nhìn thượng tướng rồi quay về phía màn hình. Dù tay đang đưa ly rượu lên mũi ngửi trông rất nhàn nhã, nhưng thực tế não ông đang hoạt động hết công suất. Toàn quyền biết những người lính bị bên mình giết là ai, giờ vấn đề chỉ còn là sự thừa nhận của ông thượng tướng kia. Trong một phút lơ là, ông Thọ đã lỡ để lộ nụ cười nham hiểm của mình.

“Ngài Toàn quyền?”

Kẻ đứng đầu quân cận vệ nuốt nước bọt cái ực, dường như đang tỏ ra khá lo lắng cho Toàn quyền. Ông Thọ vẫn chẳng mấp máy môi, mà chỉ cười thầm. Một lúc sau, không khí căn phòng trở nên căng thẳng hẳn. Dĩ nhiên, ai mà có thể bỏ qua cả đám đầu bò đầu bướu từng ám sát hụt Toàn quyền Liên Bang. Từ ghế thứ tư, một người phụ nữ chừng hai mươi lăm tuổi, trên bộ quân phục có thêu rõ hàm tướng bất ngờ đứng dậy.

“Kính thưa các quý ngài, sau một hồi nghiên cứu nhanh dựa trên các hình ảnh trực tiếp, tôi có một ý kiến.”

Lập tức, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô ta với ánh mắt ngỡ ngàng, kèm theo một câu hỏi hiện rõ trên khuôn mặt.

“Hôm nay, với sự góp mặt đầy đủ của các ngài bên đội cận vệ, tại sao chúng ta không ở yên đây cho tới khi cảnh sát vào điều tra? Các nghi vấn về việc phía hoàng gia nhúng tay vào sẽ sớm được làm sáng tỏ.”

Từ bên phải của bàn họp, đã có rất nhiều quan chức hoàng tộc đồng thanh đập tay phản đối.

“Không, chúng tôi còn nhiều việc phải làm lắm!”

Và câu trả lời họ nhận lại là nụ cười ma mị và vài cái lắc hông của người đàn bà quyền lực kia.

“Các ngài, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Vả lại, nếu không có tội trạng hay oan uổng gì, tại sao các quý ông đây lại phải lo sợ nhỉ?”

Cuối cùng, Toàn quyền Nguyễn Văn Thọ cũng đã lên tiếng xác nhận.

“Thôi được, tôi đồng tình với ý kiến của Thiếu tướng Hiền. Cảnh sát sẽ đến thẩm tra ngay khoảnh khắc chiến dịch kết thúc, nên tất cả hãy sẵn sàng. Tất nhiên, dưới cương vị người đứng đầu quốc gia, đồng thời cũng để làm gương cho quốc dân, tôi sẽ tham gia cùng.”

Lúc này, Thượng tướng Huấn và các thuộc cấp của mình chỉ còn biết thừ người ra, chuẩn bị cho màn tra tấn còn tởm lợm hơn cả Cửu Ngục.

“Quốc, chúng ta nên rút thôi. Căn cứ này sắp sụp đổ đến nơi rồi.”

Trong căn hầm nằm dưới doanh trại, Tân đang cố gắng khuyên bảo Quốc, người đang nằm bò trên bàn làm việc. Nhưng nhận lại chỉ là cái lắc đầu tuyệt vọng. Điều này thật lạ lùng, bởi Quốc luôn luôn xuất hiện với dáng vẻ khùng khùng, nửa điên nửa dại. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, thì trăm ngàn lời nói cũng chẳng lọt nổi tai của ông trùm.

Bầu không khí im lặng đến đáng sợ bao trùm cả căn hầm. Nơi này thực sự kín mít, không khác nào một nấm mồ khổng lồ cả. Chỉ có một máy tính nội bộ và một cái tủ sắt để chứa lương thực dự trữ.

Dán mắt vào màn hình giám sát tòa nhà, Quốc chẳng thể tin nổi vào sự thật đang xảy ra. Gần như toàn bộ số quân thường trực trong doanh trại đã bị tiêu diệt, xác chết nằm ngổn ngang trông thảm thương làm sao. Khi truy cập camera ở phòng nghiên cứu, mọi thứ trông còn ám ảnh hơn.

Mật thám của quân chính phủ đã dùng bắn nát trung tâm điều hành, buồng hơi và các máy móc cơ khí rồi bỏ đi. Ma lực đang tràn ra từ các vết nứt, những âm thanh chập điện nghe sao nhói lòng, tất cả đều đang bị ngọn lửa hấp chín. Vậy là công sức Quốc bỏ ra cả năm trời đã cuốn theo làn gió.

Sau khi phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng này, Quốc vội lấy điện thoại gọi cho pháp sư gốc Hoa Hoàng Quốc Lủi.

“À lố?”

Quốc luống cuống trình bày lại toàn bộ sự tình cho đầu dây bên kia.

“Là tôi đây, pháp sư. Tình hình đang rất nguy cấp, căn cứ không thể chống chịu được thêm nữa. Ông mau cứu tôi với!”

Im lặng một lúc, hắn nghe thấy tiếng cười nhạt của pháp sư, kèm theo lời nhắn nhủ của gã ta.

“Chàng trai trẻ, cậu phải hiểu rằng: tiền cậu cúng dường còn chẳng đủ ăn, tôi thương tình nên mới chiêu hồn hết mức đó. Trên đời này cái gì cũng có giới hạn của nó, dù thuộc trường phái duy tâm hay duy vật. Hợp đồng của chúng ta đã kết thúc, chúc buổi tối vui vẻ.”

Bỏ ngoài tai những lời khẩn khoản cầu xin của đối phương, pháp sư Lủi vẫn cúp máy, điềm nhiên như chưa hề có cuộc chia ly.

Tiếng tút tút xoáy sâu thẳm vào nỗi đau của bại tướng.

Quốc lại gục đầu xuống trong sự bất lực. Những giọt nước mắt muốn được tuôn ra, nhưng đã bị hắn chặn lại, để bảo toàn danh dự của đàn ông. Phải rồi, làm sao có thể giữ nổi bình tĩnh khi đang từ kẻ đi săn phút chốc lại hóa con mồi.

Vốn liếng còn lại của ông trùm chỉ là một trăm lính đang trấn giữ ngoài căn phòng. Đó là phương án dự phòng đã được chuẩn bị từ trước. Họ sẵn sàng chiến đấu tới cùng chỉ để bảo vệ cho hai kẻ cầm đầu được an toàn.

Một lúc sau, hắn ta lại vực dậy, tắt hệ thống camera an ninh đi, mở chương trình Word ra. Tên trùm lại nhớ về thời trước kia, khi hắn vẫn còn là một tờ giấy sạch sẽ. Quốc thầm nhủ rằng những ngày tháng ấy thật tươi đẹp làm sao, khi suy nghĩ vẫn còn quá ngây thơ. Còn giờ thì..

Hắn muốn òa khóc, nhưng lại không thể.

Đầu óc hắn có rất nhiều lời để nói với toàn thể nhân loại, nhưng đã bị một bức màn vô hình chặn lại.

Và cũng vì lẽ đó mà thứ hiện ra trước mắt Quốc lúc này là cửa sổ soạn thảo trống trơn.

Tân, người đã chứng kiến ngần ấy cảm xúc của Quốc từ nãy tới giờ, cũng đành thở dài đánh sượt. Hắn chỉ nói đúng một câu.

“Yên tâm đi, tao sẽ bằng mọi giá giữ được căn cứ này, chỉ cần mày tin tưởng thôi.”

Rồi lấy trong tủ một ống tiêm to và mở cửa cuốn rời đi.

Bên ngoài, đám quân sĩ cũng đã vãn hồi trật tự. Chúng mệt mỏi trở lại vị trí chiến đấu đã được phân công từ trước. Kẻ vác hỏa tiễn M202A1, người cầm súng máy M240. Ngoài việc được trang bị bộ đồ chống mảnh văng tiêu chuẩn ra, sau lưng mỗi tên lính còn có một quả bom ba càng, sẵn sàng cho việc cảm tử.

“Tất cả cứ bắn tẹt ga, không cần phải tiếc đạn! Sẵn sàng!”

Ra lệnh xong, Tân ngồi dựa vào thành hầm, rút ống tiêm ra dùng. Căn hầm rộng chừng vài trăm mét vuông, đủ cao để đưa cả xe chở quân vào, có tường bằng chì bọc thép cán đồng nhất. Lối vào hầm là một con dốc thông với cửa sập siêu chịu lực. Thật là một điều đáng hổ thẹn đối với Tân khi mọi vũ khí hạng nặng của doanh trại đã bị thiêu rụi.

Vừa lim dim chờ thuốc ngấm, Tân chợt nhớ lại ngày trước, khi hắn còn là một thằng nhóc suy dinh dưỡng và lùn tịt. Hắn trân trọng vô cùng những ngày đi tranh giành địa bàn, vì nó đã dạy cho hắn cách suy nghĩ chiến thuật. Thực ra, trong thâm tâm, Tân cực kì tôn trọng Thành, bởi cậu ta đã soi đường chỉ lối cho hắn. Nhưng cũng vì bất mãn với sự giải tán băng đảng mà hắn đã quay ngoắt thái độ với Thành.

Cùng lúc đó, tổ đội mật thám do Hải chỉ huy đã an toàn trong khu vực được chỉ định từ trước. Thành thở phào vì nhiệm vụ đã diễn ra khá mỹ mãn, rồi ngắt kết nối với bộ giáp XT và nhảy phóc xuống đất. Không lâu sau đó, dáng đi khập khiễng, kèm theo cơn đau nhói khắp người đã khiến cậu phải thốt lên.

“Ối mẹ ơi, sao mà thấm thế nhỉ?”

Đoạn Thành day day hai bên thái dương cho đỡ nhức óc, vì kết nối thần kinh chủ yếu dựa vào trí tưởng tượng của người dùng, cũng như tiêu tốn rất nhiều chất xám. Bốn người còn lại thì có màn tiếp đất không được tuyệt vời cho lắm, họ đã loạng choạng vài bước trước khi úp mặt vào đất mẹ. Hải mệt mỏi dùng tay trái lết thây đến cái cây gần đó để vực dậy, trong khi mấy người kia thì chạy đi kiếm chỗ ói chung.

Mãi đến gần ba giờ sáng, tình hình sức khỏe của toàn đội mới tạm ổn. Riêng đội trưởng Hải thì ngồi dựa vào gốc cây ban nãy, tay rút bộ đàm ra mà thều thào mấy lời.

“Tư lệnh gọi về căn cứ CTH. Yêu cầu ném bom dọn đường và phá hầm.”

Phát bực về việc phải nghe những câu lệnh lặp đi lặp lại, cậu ta gài thiết bị liên lạc lên ngực áo giáp, mặc kệ bên kia đã xác nhận hay chưa.

Một chiếc B52 thuộc phi đội Cơ Thiếu Hoàng đang trên đường làm nhiệm vụ đánh bom công sự. Việc hộ tống và bảo vệ chiếc oanh tạc cơ khổng lồ này do ba chiếc tiêm kích F16 đảm nhận.

Lẫn trong tiếng lạch cạch của nhựa và máy móc, hai phi công chính tranh thủ dành mấy phút ít ỏi để tán phét với nhau trước khi nghiêm túc trở lại. Một giọng nữ lanh lảnh vang lên trong buồng lái chật hẹp và bức bối.

“Nè anh, chúng ta nên đẻ mấy đứa con nhỉ?”

“Hở?”

Đại quay sang nhìn Hường, người đang là phi công phụ. Đã mấy tháng rồi, cô ấy vẫn cứ chỉ chăm chăm hỏi cậu về câu hỏi đó. Nếu trả lời thẳng toẹt ra thì sẽ quá mất lòng cho hai bên, nên Đại chỉ còn cách nói luyên thuyên.

“Ừm, chắc là khoảng vài đứa, càng nhiều càng tốt mà. Thôi, lo mà tập trung cho phi vụ này đi.”

Thực sự thì Đại chẳng thiết lắm chuyện sinh con đẻ cái, vì việc linh hồn ở dưới âm phủ già đi là bất khả thi. Hạnh phúc bên dàn gái của mình tại một thế giới khác, đó mới là ước muốn của cậu. Với lại, dòng máu dân tổ vẫn đang chảy cuồn cuộn trong huyết quản của Đại, nên cậu cho rằng thật quá phí phạm khi phải sinh con đẻ cái - cái hủ tục làm héo mòn cuộc đời từ thời các cụ.

May mắn cho chàng dân tổ kia là Oanh, đang làm việc cùng hoa tiêu và sĩ quan chiến tranh điện tử liên lạc ở buồng dưới, nếu không thì đã có hỗn chiến.

Những giây phút ít ỏi đã cạn kiệt, giờ đến lúc hành động. Trên bảng điều khiển của oanh tạc cơ, hệ thống tự động lái đột ngột tắt, làm Đại phải nhanh tay dùng cần kiểm soát lại. Lý do thì phi công lái B52 nào cũng biết, bởi đây là một trong số những máy bay nằm trong lô ngoại biên, chờ bị rã xác. Chúng đã được Nhà nước mua qua đường buôn lậu, sau đó tân trang lại để nối dài vòng đời.

Qua màn hình tọa độ, Đại có thể nhìn thấy rõ doanh trại của quân khủng bố. Khung cảnh trông thật điêu tàn, dù chỉ có hai màu đen trắng để biểu thị. Từng mảng tường đã bắt đầu bở ra thành vụn. Ngọn lửa nhả khói cao ngút, nhuộm trắng bầu trời bằng tro tàn. Đại tự hỏi, tại sao phải ném bom xuống đây làm quái gì, trong khi có thể chờ nó sụp đổ? Dù đầu người phi công nghĩ thế, nhưng tay thì vẫn kích hoạt công tắc trên cần lái.

Xoạch.

Chỉ cần một thao tác nhẹ tựa bấm bút bi, cửa khoang đã mở ra, trút hàng tấn bom xuống.

Hải khoan thai nhìn hàng trăm trái bom rơi xuống bằng ống nhòm, trong đầu hài hước nghĩ.

(Giá như có chút hồng trà và nhạc sống để tận hưởng khung cảnh hùng vĩ này nhỉ?)

Vài chục giây sau, những tiếng nổ long trời lở đất bất ngờ xuất hiện. Áp suất từ cơn bão lửa đã làm bật rễ những gốc cây đại thụ, thổi bay mọi thứ trong bán kính của nó. Theo phản ứng, toàn đội quay về phía ngược lại, cúi người xuống và thở hắt ra nhằm tránh bị vỡ hai lá phổi. Dù đang nằm cách khá xa mục tiêu, nhưng tai của cả năm người trong đội mật thám vẫn bị ù nặng. Phải năm phút sau, mọi thứ mới trở lại quỹ đạo chung.

Cũng chính vào lúc đó, các nội gián được cài vào phe địch đã quay trở lại. Họ đem tới một vài ống phóng M72 theo yêu cầu riêng của Hải, kèm theo mấy hộp sơ cứu dã chiến. Chẳng nói chẳng rằng, Khang lấy ống morphine trong hộp ra và chích một phát, miệng kêu chữ phê kéo dài. Trái lại với anh, Thành lại ân cần chăm sóc cho hai cô gái trong đội mình.

Tiêm cho Duyên xong, Thành đứng dậy, hướng về phía chòm sao Bắc Đẩu. Cậu do dự với cảm xúc của trái tim mình. Chiến trường rộng lớn, không ai biết sống chết như thế nào, ngộ nhỡ cậu sẽ không tồn tại sau vài giờ nữa thì sao? Lần này, Thành trừng mắt nhìn lên bầu trời, nắm chặt tay lại, thề không để vuột mất cơ hội nữa. Sống ở dưới chốn âm ti này đã đủ đau khổ với cậu lắm rồi.

Cuối cùng, sau khi nghe thêm lời chỉ bảo của các vị thần đang ngự trị trên kia, Thành đã quyết định tỏ tình với Duyên. Cậu thọc tay vào túi quần, lần “chiếc nhẫn” hồi nãy kiếm được rồi quay lại với vẻ bình thường mọi khi.

“Duyên ơi! Lại đây tớ bảo!”

Cô gái Thành yêu thầm lúc này đang ngồi dựa bên gốc cây chờ thuốc ngấm, nói không nên lời.

“Từ từ đã, cho tớ một phút chuẩn b-”

Tuy nhiên, Thành đã lập tức ở thế chủ động. Cậu dồn Duyên vào góc, trong khi bản thân đang sát lại gần cô ấy hơn. Hơi thở của hai cá thể trở nên ấm nóng hơn, và nhịp tim cũng vậy. Mặc cho người mình thương đang rụt người lại, che đi khuôn mặt đỏ lựng, cậu trai vẫn tiếp tục tới cùng. Thành trân quý từng phút giây này vô cùng. Và chúng càng trở nên quý giá hơn khi cậu có thể thấy được con người thật của Duyên.

Một người con gái hết sức dễ thương.

Người con trai ghé sát môi vào cô gái e thẹn, gần đến nỗi tưởng như có thể hôn được rồi.

“Duyên à… Tớ thích cậu lắm…”

Bao quanh Thành là cảm giác nghẹt thở hơn cả trò chơi thưởng - phạt. Cả năm giác quan trong cậu lặng đi để đón nhận lấy món quà ngẫu nhiên, thứ mà cả chủ nhân của nó đã sống cả một đời để đợi.

Rồi một câu lệnh cứng ngắc từ Tư lệnh chiến dịch đã phá tan công sức của Thành, khiến cậu từ sắp chạm tới cảnh giới hạnh phúc bỗng bị kéo tuột xuống mặt đất.

“Gớm, đúng là giới trẻ ngày nay, yêu mạnh bạo thật. Chúng ta sẽ không mặc giáp tăng cường nữa đâu, xách cái đít xệ lên mà đi kiểm tra đi!”

“Đúng là nhục như con trùng trục.”

Thành cười chua chát, máu sĩ gái nổi lên như thúc giục cậu chạy ra đấm tên Hải kia một trận ra trò. Nhưng sau cùng, cậu chỉ hậm hực, đưa tay trợ lực cho Duyên đứng lên rồi đi lấy vũ khí chi viện, chuẩn bị cho cuộc đi săn.

Khu doanh trại to tổ bố kia dưới làn mưa bom bão đạn của quân chính phủ Liên Bang đã trở thành một bình địa đúng nghĩa đen. Thậm chí, còn chẳng có nổi một mảng tường nào nguyên vẹn, tất cả đã hóa bột. Trong khi Thành đang chăm chú săm soi từng chi tiết ẩn sau lớp vôi mịn, một luồng hơi người bất chợt lướt qua mang tai cậu. Luống cuống quay lại, cậu thấy một Duyên đang tỏ ra ngượng ngùng cho hành động vừa rồi.

“Tớ cũng thích cậu, Thành ạ!”

Cô gái hét thẳng vào mặt chàng trai ngẩn ngơ rồi lao vào ôm chầm lấy cậu ta. Thành do quá bất ngờ với cảm xúc đó nên đã bật khóc trong hạnh phúc, tiện thể tranh thủ hít lấy hít để mái tóc óng ả của người yêu mình. Hóa ra, cậu ta không tìm đến ái tình, mà ái tình tự mò đến chỗ cậu.

Sau một hồi vòng quanh bãi “phế tích” của khủng bố này, Khang đã tìm ra một cửa sập bằng sắt được bao phủ bởi lớp gạch vụn. Rất nhanh chóng, anh liền gọi tất cả mọi người lại.

“Mọi người, xem tôi tìm được gì này!”

Cửa sập này vốn dĩ đã bị móp méo khá nặng sau đợt bom, nên chỉ cần đúng một phát đạp nhẹ để nó rụng xuống, để lộ ra một con đường dẫn xuống lòng đất. Hải, với kinh nghiệm chống chiến tranh du kích của mình, đã đứng ra thụt một phát đạn vào thẳng cái hố đó. Tiếng nổ vừa dứt xong, mấy câu hối thúc xen lẫn mùi hoảng loạn đã bốc lên nồng nặc. Hải đắc chí cười rồi ra lệnh cho người của mình liên tiếp nã đạn chống tăng vào kẻ địch.

Năm phút sau, mười lăm mật thám ồ ạt tiến công thẳng vào trong hầm. Cảnh tượng hiện ra trước mắt họ thật là tàn khốc. Máu dây ra khắp nơi. Những cánh tay, cẳng chân đứt lìa vẫn còn treo lủng lẳng trên xác lính địch. Đáng ngạc nhiên thay, ngay trước cửa mật thất, vẫn còn một kẻ sống sót: Hoàng Thái Tân.

“Giờ có ai muốn còng đầu tên què quặt này không?”

Đoạn Hải vừa hỏi cả đội, vừa bưng mặt tiếc nuối vì tên trùm phó này sống dai hơn cả huyền thoại. Duy chỉ có Thành là xung phong.

Bình tĩnh tiến lại gần, cậu kiểm tra sơ bộ các dấu hiệu sinh tồn của hắn, tước hết khí giới trên người. Thế nhưng, đương lúc chuẩn bị còng tay thì Tân đã đột ngột tỉnh dậy, đánh gục và nhấc bổng cậu lên trong thế bóp cổ.

Hắn gầm lên đến văng cả nhớt dãi.

“Sau bao ngày tháng xa cách, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau. Mơ gì thì mơ nốt đi, vì mày sẽ chết như một con gà! Há! Há! Há!”

Dù bị gây nghẹt một cách thô bạo, nhưng ít nhất thì Thành vẫn gân cổ phản pháo lại được tên điên này.

“Đầu hàng đi. Nếu mày bóp chặt hơn thì một loạt kẹo đồng sẽ bay vào cái mặt bẩn thỉu của mày đó!”

Ức nghẹn cổ họng vì thiếu dưỡng khí vài giây, Thành tiếp tục khuyên ngăn Tân.

“Tao hiểu mày đã bị những áp lực đè nặng đến mức nào, nhưng mày cần phải thức tỉnh. Không ai có thể trốn chạy khỏi thực tại của bản thân được mãi hết. Sống hay chết, đó là lựa chọn của mày.”

Mười lăm họng súng đen ngòm lần lượt nhắm thẳng về phía Tân, đe dọa đến mạng sống của hắn. Lúc này, thứ dung dịch mà Tân tiêm từ nãy đã phát huy tác dụng. Hắn triệu hồi hết ma lực có trong cơ thể để tạo nên một vụ nổ ma pháp đủ lớn để nuốt chửng căn hầm. Tất cả là vì danh dự, vì không muốn kẻ xấu đời sau phải cười chê một tên vai u thịt bắp nhưng ăn hại vô cùng tận.

Đoàng. Đoàng. Đoàng.

Tuy nhiên, ước nguyện cuối cùng đó của hắn đã không thể thành hiện thực. Ba phát súng do Duyên dũng cảm khai hỏa đã đưa trùm phó Tân về với cát bụi. Nằm trong vũng máu, khuôn mặt hắn ta biến sắc, rồi chuyển sang tông màu nhạt hơn. Hắn có thể đã chết ngay từ khoảnh khắc ba viên kẹo đồng đâm xuyên qua tim, hoặc hấp hối được vài giây ngắn ngủi. Rốt cuộc, đời hắn ta vẫn không thể kết thúc đẹp như những câu chuyện tình mà hắn chắp bút được.

Thành ngã gục xuống đất, tưởng mình sắp chết đến nơi rồi. Dẫu không được tự tay giết tên điên kia, Thành vẫn nở nụ cười tím tái để chúc mừng bạn gái mình.

Hải điềm tĩnh lấy bộ đàm, chuyển kênh về thẳng Toàn quyền và thẳng thắn nói.

“Báo cáo, chúng tôi buộc phải hạ sát một trong hai mục tiêu.”

May mắn làm sao, ông ta không trách gì cậu và cả đội.

“Không sao đâu, thực ra tiêu diệt mục tiêu cũng được. Nhưng cố gắng dẫn độ mục tiêu kia về đi, thưa Tư lệnh chiến dịch.”

Rồi đột nhiên, năm lớp cửa bằng bê tông đúc của mật thất hé mở, dẫn theo một bất ngờ nữa. Tên trùm sò Đặng Văn Quốc từ bên trong hầm trú ẩn bước ra, tự nguyện nằm xuống và giơ hai tay lên trước mặt đội mật thám của chính phủ. Ai ai cũng đều mắt chữ A mồm chữ O, không rõ là mình say hay tỉnh. Hải xông đến còng tay hắn ta dứt khoát, sau đó tra hỏi nhanh một vài câu. Trong khi ấy, các thành viên còn lại lục soát căn hầm trú ẩn của tên trùm, khênh đi mấy thứ cần thiết rồi mau mau chóng chóng rời đi như lúc đột nhập.

Ngồi điều khiển chiếc sedan dẫn đầu, Thành vẫn còn chưa hết ngạc nhiên vì vẻ thảm hại đến đáng nghi của Quốc, nên đã quyết định hỏi vu vơ hắn vài câu.

“Quốc, ngươi có ghét ta không? Ta hỏi thật lòng đấy.”

Ông trùm không nói gì cả, chỉ lắc đầu rồi nhìn khung cảnh bên ngoài. Vậy là sáng mai hắn sẽ ngồi trong ngục tối. Vài phút sau, Quốc bỗng quay lại và mở lòng hơn.

“Ngươi còn nhớ không, Nguyễn Trần Thành? Khi chúng ta bắt đầu cách xa nhau, cũng là lúc chúng ta hiểu được giá trị bản thân. Nhưng ta thì khác. Dẫu cho có trải qua đủ năm mươi sắc thái, ta vẫn không thể hiểu nổi chính mình. Ta khao khát được khai mở tiềm năng của mình.”

Đối phương của hắn bèn hồn nhiên đáp lại.

“Ừ, thì sao?”

“Chậc chậc, đừng gây cụt hứng vậy chứ, Thành. Sau bao nhiêu năm học tập và chinh chiến cùng ngươi, ta đã biết được một điều quý giá. Muốn hiểu những cái nhỏ nhặt thì phải đi tìm cái lớn nhất của nó.”

Đúng vậy, Thành vẫn chẳng hiểu chuyện quái đã thay đổi hắn thành ác nhân cả. Tuy nhiên, cậu vẫn hiểu được điều Quốc muốn che giấu qua cái thái độ và cách nhấn nhá: bảo toàn danh dự theo cách cực đoan.

“Và điều đó thì liên quan đếch gì đến mưu đồ của ngươi?”

Đến khúc này, Quốc đột ngột trở nên kiêu ngạo và điên dại hơn. Dường như hắn đã lấy lại được niềm tin trong tính cách của mình.

“Khửa khửa… Thành, ngươi biết là chúng ta đã rất cô đơn trong đại dịch này phải không? Con người là giống loài xã hội, điều đó không nên xuất hiện. Họ cũng càng không được che giấu cảm xúc thật của mình. Tại sao phải buồn đến thối ruột, tại sao phải cười như thằng phê cỏ? Đó chính là lý do tại sao kế hoạch của ta ra đời. Utopia là điều tuyệt vời nhất!”

Thành không giấu nổi được vẻ chán chường mà phải nhận xét về cái ý tưởng phi thực tế đó.

“Ta đang tự hỏi sao một thằng dở hơi cám hấp như ngươi lại làm được điều này đó.”

“Đồ ngốc nghếch, ta thông minh hơn ngươi một bậc đó! Ta sẽ làm mọi người sát lại gần và hiểu nhau hơn đúng nghĩa đen. Đáng ra mọi thứ sẽ diễn ra trong đêm nay, nếu không có vụ nổ đó. Mà thôi, ta nghỉ một chút đây.”

“Ờ, bớt lải nhải đi, chuẩn bị ăn bữa cơm nhân đạo vui vẻ nhé con trai.”

Vậy là cuộc trò chuyện đã kết thúc. Thành đập tay vào bánh lái và tự hỏi, liệu một đại dịch đã thay đổi con người ta chóng vánh đến thế ư? Thời thế sinh anh hùng, đem đến niềm tin và hy vọng, điều đó quá rõ. Nhưng cũng có vô số vĩ nhân và ác nhân dưới nhân sinh quan của mình đã nghĩ ra đủ kế hoạch. Quái gở hay vượt thời đại, không ai có thể đánh giá chính xác được.

Rốt cuộc, trái đất vẫn quay quanh Thái Dương Hệ. Hai thế giới vẫn tồn tại song song với nhau.

Chiến dịch “Lâu Đài Tình Ái” đã chính thức khép lại.

Bạn đang đọc truyện Súng, Tro Cốt Và Âm Binh Tá Lả của tác giả Bé Vỉa. Tiếp theo là Chương 23: Chương 15: Fin (Epilogue)