Chương 20: Súng, Tro Cốt Và Âm Binh Tá Lả

Chương 20. Chương 14: Súng

4,751 chữ
18.6 phút
155 đọc

Căn cứ quân sự. Nơi mà sự bảo mật, sự chỉn chu và chính xác của con người và máy móc được đặt lên một tầm cao mới. Bất cứ sự mất tập trung hay thiếu suy nghĩ nào đều phải bị trả giá bằng kẹo đồng và máu.

Từ trong xe thang đã lâu ngày chưa được bảo dưỡng, một nhóm đặc phái viên rầm rập bước ra vô cùng nghiêm túc.

“Uầy! Đúng là căn cứ quân sự có khác, cái gì cũng có!”

Khang thốt lên đầy kinh ngạc khi lần đầu được tận mắt chiêm ngưỡng tổng kho của căn cứ hỗn hợp CTH. Quả thực, mọi thứ ở đây đều vượt xa trí tưởng tượng của anh chàng về cả quy mô và số lượng.

Ở trước mặt Khang chính là phân kho cất trữ quân khí, với các thùng gỗ đựng các loại súng hiện đại nhất, đạn dược và cả những lưỡi lê sắc bén. Kế bên đó là khu quân nhu, nơi luôn luôn ầm ĩ tiếng băng chuyền và xe nâng tự động chất đủ các loại lương thực vào đúng hàng lối.

Dù tổng kho này có tỉ lệ tự động hóa ngất ngưởng, nhưng vẫn có một số nhân viên và lính gác đảm nhận việc quản lý chính. Trong những nhân sự hiếm hoi đó, Khang cũng đã “tia” được vài cô lính mới có thân hình nóng bỏng. Tuy nhiên, anh chàng chưa kịp nhìn đã con mắt thì đã bị cấp trên Hải nhắc nhở.

“Thôi nào Khang, đội chúng ta đi làm nhiệm vụ chứ đâu phải tham quan. Lối vào ở đây này, nhanh lên.”

“Rõ, thưa ngài.”

Khang đáp lại đầy mệt mỏi trước khi bị Vy véo một cái thật mạnh vào sau gáy. Anh nhăn mặt một hồi rồi ngầm hiểu rằng con gái không hề thích mình bị lơ một chút nào, nên bị ăn véo cũng xứng thôi.

Sau đó, cả nhóm đặc phái viên lại đi tới chỗ một cánh cửa sắt cách đó chừng vài bước chân. Tại đây, Hải nghiêm túc đưa thẻ thám tử cho hai người lính canh kiểm tra rồi mới được cho phép vào. Tiếng những con lăn trượt trên rãnh cao su đầy dầu mỡ và biểu tượng phóng xạ dán trên cửa sắt đó như tiếp thêm trí tưởng tượng cho một tác giả như Khang. Anh không biết thứ đằng sau đó là gì, chỉ nghĩ nó sẽ có gì đó mô phỏng lại những điều có trong phim viễn tưởng.

Thành, người đi bên cạnh anh chàng tác giả từ nãy đến giờ, đang cảm thấy cực kỳ hứng khởi. Miệng cậu luôn cười toét, tay hay vung vẩy, từng bước chân thì nhẹ tựa lông hồng. Rõ ràng là mọi thứ đã khác hẳn so với mười ngày trước, một Nguyễn Trần Thành kém hoạt bát, luôn sợ hãi và dè chừng mọi thứ, nhất là quá khứ.

Đón tiếp cả đoàn đặc phái viên là luồng khí lạnh thấu xương được dẫn từ hệ thống điều hòa trung tâm, rồi đến cánh cửa thứ hai. Giống với biệt danh “Lá chắn nhân tạo” được các binh sĩ đặt cho, nó to cỡ xe ben và làm bằng cả mét thép cán đồng nhất. Tại đây, Hải gọi Thành lại và dặn dò cậu.

“Tôi và cậu sẽ phải vuốt hai tấm thẻ này ở cùng dải tốc độ để mở được cánh cửa, tuyệt đối không được phép sai quá ba lần đâu đấy, nhớ chưa?”

Hai người bắt đầu thực hiện thao tác khá trơn tru. Trong lúc quẹt thẻ trên ổ từ, Thành có nhìn thấy cấp trên của mình có vẻ đang rất căng thẳng, nhưng không hiểu vì sao. Chỉ mất nửa phút, cánh cửa to nặng đã mở ra hết và dẫn đoàn người tới điểm dừng.

Một thế giới viễn tưởng nằm gọn dưới đáy biển Má Dên.

Thật trùng hợp với tưởng tượng ban đầu của Khang làm sao, nơi này đúng là một kiệt tác. Mọi thành tựu khoa học công nghệ của loài người đều được đem ra áp dụng để tạo nên khu thí nghiệm này. Ba tầng, tổng cộng hơn hai nghìn mét vuông. Những màn hình hiển thị khổng lồ, các thiết bị hiện đại chưa từng được công khai với báo giới. Gần trăm người mặc quân phục, cầu vai ít nhất cũng phải có hai lon và một ngôi sao đang ngồi làm đủ nhiệm vụ, từ chỉ huy chiến thuật, liên lạc đến thử nghiệm máy móc.

Bỏ qua tất cả những thứ linh tinh đó, Hải tiến lại gần chỗ người đàn ông mặc áo blouse đang hí hoáy với năm con nhộng khổng lồ và cúi đầu xuống chào hỏi ông ta.

“Chào buổi tối, ngài giáo sư. Đồ tôi đặt đã làm xong chưa?”

Ông giáo sư tóc đã điểm vài sợi bạc luống cuống lấy kính gài trên túi áo đeo vào, lịch sự đáp lại Hải.

“Dạ - dạ thưa ngài Toàn quyền phó, mọi thứ đã sẵn sàng. Xin mời đi theo tôi.”

Dứt lời, người đàn ông tuổi đã cao nhanh tay nhập mật mã trên tấm bảng điện tử gần đó rồi nhấn nút xác nhận. Những luồng khí nitro có tác dụng làm lạnh được giải phóng khỏi năm bình chứa, rồi sau đó mọi thứ dần lộ diện.

Năm bình chứa đồng loạt mở ra, để lộ trong khoang là các bộ giáp đặc biệt mang tên XT, một trong những sản phẩm tân tiến nhất của ngành công nghiệp quốc phòng Âm Phủ. Chúng có kích thước cao gấp ba người trưởng thành và đã được thiết kế để sao cho phù hợp với các điều kiện tác chiến khắc nghiệt nhất. Những tấm hợp kim titan được ghép lại bằng đinh tán, hai ống dẫn chạy dọc từ cánh tay ra đằng sau lưng tạo cho bộ giáp này có dáng vẻ rất hầm hố, góc cạnh, không khác gì một chiến binh thực thụ cả.

Nhìn qua lớp kính gắn trên phần mũ, Thành bỗng co rúm người lạnh, cảm thấy lạnh sống lưng. Thấy đồng minh của mình có gì đó không được bình thường, Khang liền quay sang hỏi cậu.

“Nè, em ổn không vậy?”

Thành liền chỉ tay vào bộ giáp màu bạc trước mặt, mắt cứ trợn lên.

“Em vẫn ổn. Chỉ là khi vào những bộ giáp, em có thể thấy linh hồn của các thiên thần đang gào thét, khẩn cầu sự giải thoát khỏi cái đống nhôm này."

Nghe một câu trả lời rùng rợn như vậy, Khang cũng không tránh khỏi tật giật mình. Thoạt đầu, anh còn tưởng cậu ta vẫn chưa tỉnh ngủ cơ, cho đến khi tự mình trực tiếp nhìn vào bộ giáp. Phải, đồng minh của Khang nói chuẩn không trượt phát nào. Đúng là trong bộ giáp như đang có thứ gì đó ngọ nguậy thì phải, và Khang cảm thấy gớm thật.

Cảm nhận xong, anh chàng tác giả quay sang nhìn Thành, lúc này vẫn đang dồn con mắt chú ý vào bộ giáp màu nham lê kế bên. Đột nhiên, Hải vỗ tay vang cả căn phòng, yêu cầu tập hợp mọi người trong nhóm lại.

“Tất cả mọi người chú ý, nghe tôi phổ biến đây! Những bộ đồ khù khoằm mà các cô cậu đang nhìn thấy đây có thể sẽ theo chân chúng ta trong chiến dịch này, nên hãy mặc vào thử đi.”

Cả bốn người trong nhóm đặc phái sững người lại. Vậy là họ sẽ phải học cách điều khiển thành thạo một thứ công nghệ mới toanh chỉ trong vỏn vẹn vài tiếng. Trong lúc cả bốn còn đang loay hoay chưa biết phải làm sao thì bỗng nhiên, cả năm bộ giáp tự động bước xuống và bung phần phía trước ra. Hải cũng nở một nụ cười nham hiểm rồi nhanh chân chui vào bộ giáp XT màu tím.

Mất vài phút, cuối cùng Thành cũng đã quen với cái cảm giác chật chội của bộ đồ. Khi cửa khoang đã được đóng kín lại, một màn hình khởi động xuất hiện trên kính của mũ, cho biết thông tin sản xuất của bộ đồ. Đọc qua vài dòng, Thành có thể thấy đây là một vũ khí thuộc lớp Nhất của dự án Trấn Hồn Ca, mang số hiệu 000.

Và dĩ nhiên, từ khi đây là một mẫu thí nghiệm, cậu học sinh cũng có vài lo lắng nhất định và bắt đầu quay sang hỏi Hải, người đã bắt cả đội phải mặc chúng.

“Hải, anh có chắc chúng sẽ không tự hủy chứ?”

“Lo gì, thứ này an toàn tuyệt đối. Với lại, chúng chỉ được dùng trong trường hợp khẩn cấp thôi, nên cứ thoải mái đi.”

Nghe đối phương đáp lại như vậy, cả nhóm cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít ra là họ sẽ không phải vác trên mình khối sắt này toàn thời gian. Từ khi là người hiểu rõ nhất về các tính năng của thứ này, Hải bắt đầu cho phép truy cập kết nối thần kinh của người mặc với hệ thống trung tâm và áp dụng nó lên toàn nhóm, tính cả cậu. Sau một hồi kiểm tra thông số của bốn người kia, cậu mới gửi yêu cầu kích hoạt.

Cạch. Màn hình tắt ngúm.

Cả năm bộ giáp đồng loạt tê cứng vì mất điện đột ngột. Các giác hút được bắn ra và luồn sâu vào trong đầu từng người bên trong XT. Họ không thể cử động được cổ, còn đầu họ thì nặng trịch và như bị một thứ gì đó bơm căng ra. Nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác đó đã biến mất, và mọi thứ trở lại trạng thái bình thường.

Năm giây sau, chúng mới hoạt động trở lại, kèm theo dòng thông báo rằng kết nối hệ thần kinh trung ương thành công, không có lỗi lầm gì xảy ra. Toàn quyền phó lại tiếp tục kiểm tra tỷ lệ đồng bộ hóa của các thành viên trong tổ đội. Gần như mọi chỉ số đều đúng theo ý đồ của cậu ta, cho đến khi của Thành hiện lên.

“Th - thật vi diệu!”

Hải đã phải thốt lên đầy kinh ngạc sau khi nhìn tỷ lệ một trăm phần trăm tròn trĩnh của Thành. Đó quả là một điều phi thường, vì kể cả khi đã mặc bộ đồ chuyên biệt, tỷ lệ đồng bộ hóa của cậu cũng chưa quá tám mươi phần trăm. Nhìn lại chỉ số của mình, Hải cũng chỉ biết tự chúc bản thân mà cố hết sức.

“Nào, mọi người thử di chuyển đi.”

Ông giáo sư vừa dứt lời, năm khối hợp kim khổng lồ lần lượt bước ra và làm các động tác như đi lại, xoay khuỷu chân, thậm chí là một cú bật nhảy làm rung chuyển cả tầng đầu của khu thí nghiệm. Các chuyển động rất cân bằng, không có phàn nàn từ người điều khiển.

Sau một hồi tự đắc về thành quả của mình, giáo sư kia lại yêu cầu với tổ đội của Hải.

“Thôi, mọi người có thể về vị trí được rồi. Ngắt kết nối tới XT!”

Giáo sư vừa bấm cái nút lớn nhất trên bảng điều khiển, ngay lập tức các bộ đồ đã bị tắt, tự động mở khoang ra rồi yên vị trong con nhộng. Khang và Thành do không quen với sự đột ngột này nên đã ngã sấp mặt. Mới ngồi dậy, Khang đã thấy Thành miệng đang lẩm bẩm chửi thề ông giáo sư kia, và anh thực sự vui vì điều đó.

“Cậu ta đã thay đổi thật rồi.”

Anh chàng đứng dậy, tiếp tục di chuyển cùng nhóm của mình theo lệnh của Hải. Giá như cảm xúc con người cứ muôn màu thế này có phải tốt hơn không.

Mười giờ ba mươi phút tối.

Trên chiếc bàn tròn ở tầng dưới cùng của khu thí nghiệm, Hải bàn luận với các cấp dưới của mình một lần nữa trước khi chiến đấu. Một bản đồ, năm cây bút, ba tấm ảnh chụp bằng hồng ngoại. Theo đó, kế hoạch sẽ là đánh du kích từ trên rừng xuống theo sự chỉ dẫn của những gián điệp đã được cài vào trước đó rồi xuất kích sau khi hiệu lệnh bí mật được ban hành.

Toàn quyền phó, người đã đứng trình bày chi tiết bản kế hoạch từ nãy đến giờ, dùng vẻ mặt nghiêm túc để hỏi lại mọi người trong tổ đội. Sau một hồi không thấy ai nói gì, cậu ta liền thở dài đáp.

“Tốt, vậy là tất cả đã hiểu rõ về chiến thuật. Chúng ta sẽ rời đi trong nửa tiếng nữa.”

Sau đó, Hải đi ra bảng điều khiển, tự mình kiểm tra và ra lệnh với các nhân viên tại đó. Những màn hình tinh thể khổng lồ, thể hiện ra các thông số khó hiểu đến mức người trong ngành chưa chắc đã đọc được hết.

Ngồi giữa một bầy người chỉ biết mở điện thoại ra xem tin tức bằng đường truyền bí mật, Thành ngả người ra đằng sau, nhìn lên mái vòm sắt của khu thí nghiệm và ngẫm về đời.

“Trầm Uất, cái sự thay đổi đột ngột đó có nghĩa là gì? Đó là cơn cuồng nộ trong cậu, hay một sự chủ ý để ra đi thanh thản?”

Đầu cậu lại hiện lên những câu hỏi về lần gặp cuối cùng với bản thể Trầm Uất. Ắt hẳn Trầm Uất phải lồng ghép ẩn ý gì trong đó, chứ không thể chết theo cách lãng xẹt như vậy được. Thành càng suy luận, mọi thứ càng chả đi đâu về đâu cả. Cuối cùng, do quá mệt mỏi sau một ngày chạy lăng xăng từ bệnh viện lên căn cứ, Thành quyết định chợp mắt chừng mười lăm phút. Nhờ học được tuyệt chiêu nhanh rơi vào giấc ngủ từ mấy ông sĩ quan, cậu chỉ mất chừng ba phút để lăn ra ngáy khò khò.

Trong giấc mơ, Thành thấy mình đang lơ lửng giữa một vùng trời đỏ như máu, bên dưới là mây trắng như tuyết. Đột nhiên, hàng chục bản sao của cậu xuất hiện và bao quanh. Tất cả chúng đều chắp tay đằng sau, miệng luôn nở một nụ cười đầy thân thiện.

“Nếu bạn muốn hòa bình, hãy chuẩn bị cho chiến tranh.”

Thành mặt cắt không còn giọt máu, chỉ biết trố mắt ra nhìn mà ú ớ.

Cậu còn chưa kịp hiểu gì về biểu cảm của đám bản sao thì chúng đã cắm đầu bay xuống đám mây bồng bềnh kia, bỏ lại câu tục ngữ thời La Mã và những lốc xoáy. Từ đó, chúng tạo nên một áp suất không khí đẩy cậu lên cao trong sự hoảng loạn. Thành la hét, cầu cứu trong khi bị thổi bay tới chỗ của những vì sao.

May mắn thay, khi đến gần rìa của vũ trụ thì mọi thứ đã dừng lại. Cậu học sinh giật mình tỉnh giấc, ngó nghiêng xung quanh mình. Thì ra đó chỉ là giấc mơ.

Thành miệng lẩm bẩm câu nói ban nãy thêm vài lần rồi chợt nhận ra điều gì đó. Cậu liền đưa tay lên che miệng, ra vẻ đăm chiêu.

“Người thông minh có khác…”

Phải, Thành đã hiểu được ngụ ý trong cái “suy nghĩ vượt thời đại” mà Trầm Uất đã để lại. Quy luật phát triển của vạn vật, giống loài thấp kém hơn phải tự thích nghi để tiến hóa nếu không muốn bị tiêu diệt và ngược lại.

“Hóa ra mọi thứ vẫn như vậy, trận đấu ngang tài ngang sức lắm, Trầm Uất.”

Cậu ta cười nhạt rồi đưa mắt sang nhìn những kiệt tác của loài người. Cùng lúc đó, Hải cũng đã xong việc kiểm tra lần cuối và đang đẩy một chiếc xe chứa đầy những vũ khí, đạn dược và trang bị phụ trợ đến chỗ của tổ đội.

Giờ G đã điểm.

Chiến dịch “Lâu Đài Tình Ái” chính thức bắt đầu.

Trăng đã khuất lối sau đèo Mang Cá, làm đèn pha của ba chiếc Vinfast màu trắng là nguồn sáng duy nhất để dẫn đường. Như thường lệ, Hải vẫn là người tiên phong, Khang là kẻ bám đuôi sau cùng, còn Thành thì đi kẹp giữa hai xe của họ. Đường vừa khúc khuỷu vừa lên xuống dốc bất thường, nhất là mấy khúc cua hình chữ S.

Cuối cùng, đoàn xe đã đến điểm đặt chân đến điểm giao hẹn - một lối mòn dẫn lên núi. Cả bốn người trong tổ đội tấp xe bên lề đường, mở sẵn cốp và lôi ra ba cái thùng gỗ. Xong xuôi, Hải liền rút bộ đàm ra, chuyển tần số và gọi.

“Chuyến hàng đã đến.”

Rồi tắt bộ đàm luôn, sau đó ra lệnh cho cả tổ đội.

“Chú ý, người của ta sắp đến để hội quân!”

Trong khi đó, cả đội của cậu ta chuẩn bị lại tư trang lần cuối. Mỗi người được trang bị một khẩu M16A4 gắn giảm thanh, ống phóng M72 LAW và cơ số đạn. Để đảm bảo an toàn, họ còn mặc thêm áo giáp và mũ chống đạn loại gọn nhẹ nhất. Tầm năm phút sau, một đám chừng mười người, dân tộc Tnú chui từ trong rừng ra, mặt mũi trông khá nhem nhuốc. Họ được chỉ huy bởi một nữ điệp viên đội mũ tai bèo, và tất cả đều mặc một bộ đồ màu xanh lá, tay cầm các loại súng khác nhau.

Theo lẽ dĩ nhiên, không một ai trong số mười lăm người đang đứng ở đoạn đường đèo này nổ súng cả. Hải khoát tay ra hiệu cho đám điệp viên người bản địa này lấy đồ trong ba chiếc thùng gỗ để dưới đất. Họ thao tác rất nhanh, đồng đều và độc lập, như thể người máy vậy. Chỉ trong chốc lát, tổ đội mười lăm người đã sẵn sàng để tham gia chiến đấu.

Từng người một cúi xuống để đi qua đoạn đường mòn nhỏ và hẹp. Do cơn mưa hồi sáng nên đất vẫn còn khá ướt và trơn trượt. Cây cối ở đây rất đa dạng và mọc um tùm, chủ yếu là các loài thân thảo. Nhiều đoạn, Khang còn bị lá cỏ gianh cứa vào tay, khó chịu vô cùng.

Rừng là vàng là bạc, là nơi nuôi dưỡng những tài năng.

Hết đoạn đường mòn thì đám cỏ rậm rạp đã được thay thế bằng các cây gỗ cao lớn và chắc chắn. Cả tổ đội tiếp tục đi lên một con dốc, theo sự chỉ dẫn của những người bản xứ nằm vùng. Nhờ khảo sát địa hình từ trước, họ đã chọn được vị trí phù hợp cho mình nhất.

Ngồi dựa bên một gốc cây lớn, Hải quăng cái ống nhòm của mình cho cấp dưới.

“Thành, cậu quan sát cho tôi cái nào!”

Thành liền bắt lấy cái ống nhòm rồi nằm xuống đống lá khô cạnh đó, miệng hô câu chấp hành khẩu lệnh thật to.

Qua thấu kính phóng đại gấp mười lần của ống nhòm, cậu có thể thấy được cả sào huyệt của Hội anh em Âm Phủ. Doanh trại này được dựng lại từ một trường sĩ quan bỏ hoang, với các dãy nhà xếp thành hình ngũ giác bao bọc lấy tòa nhà trung tâm. Ngoài ra, Thành cũng nhìn thấy chừng năm trăm tên lính đang trò chuyện với nhau khá rôm rả dưới sân chính.

Đánh dấu nhanh vị trí là cửa ra vào của tòa nhà chính xong, Thành liền báo lại cho chỉ huy.

“Phía Bắc, hướng 220, tọa độ xxx! Hết!”

Hải cũng nhanh chóng bật bộ đàm lên mà thông tin cho không quân biết.

“Chuẩn bị, mục tiêu nằm ở phía Bắc, tọa độ xxx!”

Những tiếng gõ phím xuất hiện từ đầu dây bên kia một lúc, sau đó là câu xác nhận.

“Rõ. Mục tiêu đã được thêm vào danh sách không kích, có thể triển khai bất cứ lúc nào.”

Vừa ngắt kênh liên lạc tới căn cứ CTH xong, Bộ Nội vụ đã gọi cho cậu ta. Dù chỉ muốn tắt đi cho xong chuyện, nhưng cuối cùng Hải vẫn trả lời bên trung ương.

“Chào ngài Toàn quyền, tôi là Tư lệnh chiến dịch. Xin hãy ra mệnh lệnh.”

Đáp lại sự nghiêm túc đến phát ngấy của cậu là giọng rắn rỏi của một lão già.

“Chào buổi tối, quý ngài Tư lệnh. Khửa khửa, tôi chỉ muốn nhắn nhủ điều này thôi: đừng làm quốc dân thất vọng…”

Chả nói chả rằng, Hải ngắt bộ đàm ngay lập tức, đấm liên hồi vào gốc cây mình đang ngồi đằng sau cho bõ tức. Phong cách nói chuyện và ra lệnh của Toàn quyền Thọ làm cậu phát điên đi được, thà bỏ việc đi tu trên núi còn hơn. Phải mất một hồi lâu, Hải mới lấy lại được sự bình tĩnh, và đó cũng là lúc hành động.

Mười điệp viên nằm vùng kia dẫn tổ đội do Hải chỉ huy đến một con dốc hơi thoải. Từng người dắt tay nhau xuống nền cỏ rậm rạp và xanh mướt, khom lưng tiến về doanh trại của quân địch theo hình chữ nhất, hệt những con thiêu thân đang lao về đám lửa vậy.

Thật là một điều may mắn khi các điệp viên nằm vùng đã có chuẩn bị từ trước. Ở các bốt gác, tất cả lính canh đều đã bị ám sát, còn tấm lưới B40 đã bị cắt thành một lỗ đủ to để có thể thoải mái chui vào mà không sợ bị vướng mắc. Kể cả lúc đã vào được bên trong sào huyệt của Hội anh em Âm Phủ rồi, Thành còn giật mình trước thứ đang ngồi trong bốt. Một xác chết được dựng lại dáng y như sẵn sàng bắn bất kì kẻ đột nhập nào vậy.

Đi theo các điệp viên, tổ đội tiếp tục tới một căn phòng. Nơi này có rất nhiều kệ để súng và đạn dược đủ loại, thậm chí là cả mấy trái bom loại vài trăm pound nữa. Quyết không để phí thời gian, mười lăm người lần lượt cài các khối thuốc nổ dẻo vào những thùng đạn và vỏ bom.

Tuy nhiên, một sự cố nằm ngoài dự tính đã xảy ra.

“Có người vào!”

Khang khẽ ra lệnh cho mọi người trong tổ đội, trừ các điệp viên đi trốn. Vậy là mỗi người chia nhau ra một nơi, từ sau tấm phản tới cái thùng phuy rỗng. Những tiếng giày lần lượt xâm chiếm cả căn phòng.

Một cảm giác đáng sợ đang bao trùm những kẻ chơi trốn tìm.

Nằm dưới gầm giá để vũ khí, trống ngực Thành cứ đập liên hồi. Dù đã có mấy cái thùng che chắn, nhưng cậu vẫn sợ bị phát hiện gây ảnh hưởng đến các đồng đội. Những cái thùng biết nói nằm ở góc phòng kia giờ chỉ còn biết trông cậy vào lực lượng nằm vùng.

“E hèm, các anh đến để giao hàng à? Hôm nay có món gì đặc sắc không đây?”

Một nam điệp viên bắt tay ra đằng sau, nghiêm túc hỏi sáu người lính mặc quần đỏ, khoác áo bay đang đứng trước mặt. Gần đây, những gã có bộ dạng như vậy luôn lái xe vào mỗi dịp cuối tuần để giao vũ khí cho doanh trại.

“Tất nhiên là có rồi, mà tôi nói nhỏ cho mà nghe nhé, đồ chơi mới này còn chọi được với quân chính phủ đấy.”

Nghe đối phương trả lời như vậy, nam điệp viên kia liền tỏ ra hết sức ngạc nhiên. Hắn ta nói như vậy thì ắt hẳn thứ vũ khí này phải được tuồn ra từ trong nội bộ, vì không bao giờ có thể kiếm được chúng ngoài chợ đen. Không nói gì thêm, chàng điệp viên quay ngoắt lại, mồm huýt sáo vang. Trong khi đó, các điệp viên dù đang làm mấy việc tưởng chừng như khá vô nghĩa, nhưng thực ra đã chú ý mọi nhất cứ nhất động của những kẻ buôn vũ khí kia từ nãy tới giờ.

Điệp viên đang huýt sáo kia bỗng đổi giai điệu, mồm bắt đầu đếm ngược. Điều này làm cho những tên buôn kia vừa cảm thấy vô cùng khó hiểu, vừa phải dè chừng.

Ba. Hai. Một.

Rất nhanh chóng, anh ta quay phắt lại, rút khẩu lục gắn giảm thanh giắt ở ngang hông ra và bắn ba phát chính xác vào trán đối phương. Cùng lúc đó, chín điệp viên còn lại liền xông lên bịt miệng và đâm một nhát vào cổ những tên kia, không cho chúng cơ hội phản kháng.

Cái kết đắng cho những kẻ vận chuyển.

Giấu xong xác của chúng, cả tổ đội liền ngồi thụp xuống, thở phào nhẹ nhõm. Hải và Thành sau khi lục soát đồ đạc trong xác chết đã phát hiện ra một sự thật. Hóa ra đằng sau chiếc áo bay đó lại là bộ đồng phục phong kiến của lính cận vệ hoàng gia - lực lượng đảm nhiệm việc bảo vệ Diêm Vương và các vương phi trong thị tộc.

“Giả thuyết của tôi đã đúng, tên Quỷ Vương chết dẫm này!”

Đội trưởng Hải nhổ toẹt xuống đất rồi lại xách cây súng trường lên, ra lệnh cho tổ đội của mình gài lại từng khối thuốc nổ vào các vị trí đã chỉ định. Chừng năm phút sau, tất cả đã xong, đó cũng là lúc Hải và những người đã theo chân mình được mấy tháng trời phải thực sự hành động.

Nữ điệp viên đội mũ tai bèo gửi lời cuối cùng tới Tư lệnh chiến dịch, tay vẫy vẫy chỉ đạo các đồng đội của mình rút lui lên rừng.

“Chúng tôi xin phép được rút ra ngoài. Nếu có bất cứ tình huống gì, xin hãy thông báo qua bộ đàm.”

Hải chỉ gật đầu để biểu lộ sự đồng ý rồi hướng về phía cửa kho. Mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, không một từ ngữ thừa thãi nào.

Sự im lặng của bầy cừu là nỗi sợ của bầy sói hoang.

Núp sau một chiếc xe tải đỗ lệch chỗ dưới sân doanh trại, Thành ló đầu ra nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Những tên khủng bố đang chơi thể thao với nhau, số còn lại thì ngồi đánh cờ hoặc uống rượu. Quan sát đã đủ, cậu lại rụt người về vị trí ẩn nấp, lấy ra từ túi quần một ống tuýp, phía trên có công tắc để kích hoạt chỗ thuốc nổ dẻo đã cài.

Hít vào thở ra. Thành đặt cược hết dũng khí của mình vào đức tin lành, tay run run, ra mồ hôi nhiều tới nỗi cả cái tuýp bị ướt nhẹp. Trái ngược với cậu ta, các thành viên còn lại của tổ đội dường như tỏ ra khá bình thường. Sợ hãi vì không thể bắt kịp cảm xúc của họ, Thành nhắm mắt lại, dứt khoát nhấn cái công tắc kích hoạt.

Bùm.

Một tiếng nổ lớn vang lên, cùng với quả cầu khói khổng lồ nuốt chửng một phần tòa nhà bao bọc doanh trại. Không khí bị nén lại rồi bật ra như một cái lò xo, phân tán hết khối năng lượng của mình vào màn đêm. Tiếng đám lính địch hò nhau tán loạn hết cả lên, tưởng như chẳng có thứ gì dập tắt nổi. Năm con người núp sau xe tải cúi gập xuống, thở hắt ra để không bị vỡ phổi. Mắt Thành nhắm nghiền lại, miệng nhoẻn cười ăn mừng cho thành công kia.

Hiệu lệnh đã được ban hành. Đại tiệc máu chính thức bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện Súng, Tro Cốt Và Âm Binh Tá Lả của tác giả Bé Vỉa. Tiếp theo là Chương 21: Chương 14.1: Tro cốt