Chương 3: Nguyệt Ảnh Tiên Đồ

Chương 3. Nảy Mầm Giữa Khói Lửa

3,238 chữ
12.6 phút
16 đọc

Trong khu rừng vốn có, dưới ánh trăng đêm kỳ ảo, Nguyệt Hạ không ngừng chăm chỉ luyện tập “Nguyệt Ảnh Bộ”. Từng bước chân nàng giẫm trên mặt đất, mềm mại hơn, nhanh nhẹn hơn so với những ngày đầu còn lạ lẫm. Nhưng nàng vẫn cảm thấy chưa đủ, chưa đạt đến cảnh “Nguyệt Ảnh” thật sự mà nàng hằng mong ước. Mồ hôi ướt đầm đìa lưng áo, khóe mắt trong veo lấp lánh mồ hôi, nhưng gương mặt thanh tú vẫn ánh lên vẻ kiên nghị.

'Vẫn còn chậm quá… vẫn chưa đủ nhanh… “Nguyệt Ảnh Bộ” thật sự là… quá khó…'

Nguyệt Hạ thở dốc, dừng lại một nhịp, bàn tay nhỏ bé khẽ lau mồ hôi trên trán. Vết thương trên cánh tay, dù đã lành lặn bên ngoài, nhưng mỗi khi vận động mạnh, vẫn âm ỉ nhức nhối. Nàng biết, con đường tu luyện Nguyệt Ảnh Tiên Đồ chắc chắn sẽ không trải đầy hoa hồng. Khó khăn, thử thách… chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Đang lúc Nguyệt Hạ chìm đắm trong suy tư, bỗng nhiên, một tiếng thú gầm kinh thiên động địa xé tan màn đêm tĩnh mịch. Tiếng gầm rú đầy hung hãn, cuồng bạo, tựa như muôn vàn quân ngựa chạy rầm rập, pha lẫn tiếng binh khí va chạm “keng keng” chói tai, vang vọng khắp khu rừng. Nguyệt Hạ giật mình kinh hãi, sắc mặt lập tức trắng bệch. Tim nàng “thình thịch” đập loạn xạ, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Toàn thân không khỏi đứng hình.

'Yêu thú…? Tiếng yêu thú…! Lại còn có tiếng binh khí…! Chẳng lẽ… có người đang giao chiến với yêu thú…?'

Trong lòng sợ hãi tột độ, nhưng tính tò mò và một chút can đảm khó hiểu lại thúc đẩy Nguyệt Hạ. Nàng cắn răng, quyết định mạo hiểm tiến về phía phát ra âm thanh đáng sợ kia. Vận chuyển linh khí ít ỏi, thi triển “Nguyệt Ảnh Bộ”, Nguyệt Hạ nhẹ nhàng, cẩn trọng di chuyển trong bóng đêm tĩnh mịch.

Càng tiến sâu vào khu rừng, tiếng gầm rú của yêu thú càng lớn dần, tiếng binh khí va chạm cũng càng thêm dồn dập, ác liệt. Không khí xung quanh trở nên căng thẳng, ngột ngạt đến ngạt thở. Mùi máu tươi nồng nặc bắt đầu xộc vào khứu giác của Nguyệt Hạ, kích thích tất cả giác quan của nàng. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt một viên đá nhỏ, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lòng bàn tay. Nhưng trong đôi mắt trong veo kia, ánh lên một tia sáng kiên định, quyết đoán.

Vượt qua một vạt cây dại rậm rạp, trước mắt Nguyệt Hạ hiện ra một khoảng trống rộng lớn. Tại trung tâm khoảng trống, một con yêu thú khổng lồ, hình thù kỳ dị đang điên cuồng tấn công một nữ tử trẻ tuổi. Ánh trăng vằng vặc chiếu xuống, rọi rõ hình ảnh hãi hùng của trận chiến sinh tử.

Yêu thú thân phủ vảy giáp màu đen mực, từng phiến vảy dày cộp, cứng rắn như sắt thép, phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo. Đầu nó mọc một sừng nhọn hoắt, uốn lượn như sừng rồng, lấp lánh ánh huyết sắc dị thường. Móng vuốt sắc bén như dao, dài hơn một thước, tung hoành giữa không trung, xé rách cả không khí. Miệng rộng như chậu máu, răng nanh dài nhọn tựa kiếm, gầm rú liên hồi, phun ra hơi yêu quái đen kịt, bao trùm lấy toàn bộ chiến trường. Dáng vẻ hung hãn, cuồng bạo của yêu thú, khiến Nguyệt Hạ từ xa quan sát cũng phải sợ mất mật.

Đối diện với yêu thú hung tàn, nữ tử vẫn kiên cường chiến đấu. Nàng thân pháp nhanh nhẹn, linh hoạt, tay cầm kiếm dài bạc như tuyết, vận dụng chiêu kiếm điêu luyện, không ngừng đánh trả. Kiếm quang lóe lên như điện chớp, mang theo linh lực hùng hậu, chém thẳng vào yêu thú. Nhưng dường như, mọi công kích của nữ tử, đều bị lớp vảy giáp cứng rắn của yêu thú đỡ được. Ngược lại, mỗi đòn tấn công của yêu thú, đều mang theo sức mạnh khủng khiếp, khiến nữ tử phải vất vả né tránh, khó khăn chống trả.

Nàng mặc chiến bào màu trắng đã tả tơi, rách nát, nhuốm máu loang lổ khắp nơi. Mái tóc búi cao đã xõa tung, vài lọn rũ xuống gương mặt lấm tấm bụi bẩn. Khăn sa che mặt cũng không cánh mà bay, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vô song đã tái nhợt vì mệt mỏi, đau đớn. Khóe miệng nàng trào ra máu tươi đỏ thẫm, nhuộm đỏ cả vạt áo. Bàn tay trắng nõn cầm kiếm cũng khẽ run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn kiên cường, quật cường, không chút e sợ.

Cả nữ tử và yêu thú, đều đã bị thương không nhẹ. Vảy giáp của yêu thú có nhiều vết kiếm chém sâu hoắm, máu đen xì trào ra như suối. Áo bào của nữ tử cũng rách tơi tả, khắp người lấm tấm vết thương, lớn nhỏ khác nhau. Nhìn tình cảnh này, Nguyệt Hạ biết, đây chính là trận chiến “lưỡng bại câu thương” mà người đời thường nói.

'Không ổn rồi… nữ tử kia… hình như… sắp không trụ nổi nữa… mình… phải làm gì đây…?'

Nhìn nữ tử liên tục lùi bước, khó khăn đỡ đòn, Nguyệt Hạ cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt. Nàng biết, nếu không ra tay giúp đỡ, nữ tử kia chắc chắn sẽ thua trong gang tấc. Nhưng yêu thú trước mắt, dáng vẻ hung hãn quá mức, chỉ mới bước chân vào tu luyện như nàng, ra tay có thể chỉ như “trứng chọi đá”, vô ích mà thôi.

'Nhưng… không thể đứng nhìn chết không cứu… được…! Thôi thì mình liều 1 lần vậy!'

Nguyệt Hạ cắn chặt răng, quyết định mạo hiểm ra tay. Linh khí toàn thân điên cuồng chạy, “Nguyệt Ảnh Bộ” trong nháy mắt triển khai đến cực hạn. Thân ảnh nhỏ bé hóa thành một vệt bóng đêm mỏng manh, nhẹ nhàng, không một tiếng động tiếp cận chiến trường. Nàng không xông thẳng vào tấn công yêu thú đang cuồng bạo, mà chọn cách ẩn mình trong bóng tối, quan sát tình hình, tìm kiếm sơ hở.

Đợi đến khi yêu thú dồn toàn lực tấn công nữ tử, sơ hở lộ ra trong chớp mắt, Nguyệt Hạ vội vàng nhặt một viên đá dưới chân, nắm chặt viên đá trong tay, tinh thần gom lại đến cực điểm, toàn bộ linh lực ít ỏi rót vào viên đá. Nàng hét lớn một tiếng vang vọng khắp khu rừng:

“Yêu nghiệt! Dừng tay ngay cho ta!”

Một vầng sáng bạc như lóe lên từ viên đá khi Nguyệt Hạ giơ cao, phản chiếu ánh trăng nhợt nhạt, nhưng cũng đủ khiến yêu thú đang say máu phải giật mình. Yêu thú vốn đang dồn toàn lực tấn công nữ tử, bị tiếng hét lớn và hòn đá bất ngờ làm cho phân tâm, quay phắt đầu về phía Nguyệt Hạ, đôi mắt đỏ ngầu như máu ánh lên vẻ hung tợn, cảnh giác.

Nữ tử nhân cơ hội hiếm có, nhanh chóng lùi lại, thoát khỏi thế vây công nguy hiểm của yêu thú. Nàng quay đầu nhìn Nguyệt Hạ, đôi mắt như sương khói ánh lên vẻ kinh ngạc, hoang mang, khó hiểu. Nàng không hiểu, từ đâu xuất hiện một thiếu nữ nhỏ bé, khí tức yếu ớt như vậy, lại dám xông vào giữa trận chiến sinh tử này?

Nguyệt Hạ không rảnh để ý đến cử chỉ của nữ tử. Nàng thừa thắng xông lên, thân pháp “Nguyệt Ảnh Bộ” triển khai đến mức tuyệt vời nhất có thể. Thân ảnh nhỏ bé linh hoạt như chuồn chuồn lướt nước, thoắt ở đông, thoắt ở tây, nhanh như gió. Viên đá nhỏ trong tay nàng tuyệt không có uy lực thực sự, nhưng hành động giơ viên đá lên, cũng chứa đựng toàn bộ quyết tâm và dũng khí của thiếu nữ. Tuyệt vọng hơn nữa, linh lực ít ỏi trong cơ thể nàng nhanh chóng cạn kiệt, mỗi động tác càng lúc càng trở nên nặng nề, khó nhọc. Nhưng Nguyệt Hạ không bỏ cuộc, nàng cắn răng kiên trì, cố gắng kéo dài thời gian, tạo cơ hội cho nữ tu sĩ hồi phục.

Yêu thú bị khả năng di chuyển quỷ dị của Nguyệt Hạ làm cho hoa mắt chóng mặt, càng thêm điên cuồng gầm rú. Nó quay mòng mòng tại chỗ, móng vuốt vung vẩy loạn xạ, cố gắng tóm lấy con mồi nhỏ bé đang lượn lờ xung quanh. Nhưng thân ảnh Nguyệt Hạ quá nhanh nhẹn, quá khó nắm bắt, mọi nỗ lực của yêu thú đều trở nên vô ích. Trong cơn giận dữ tột độ, yêu thú bất ngờ há miệng rộng như hố sâu, phun ra một luồng khói đen kịt về phía Nguyệt Hạ.

'Khói độc…! Nguy hiểm…!'

Nguyệt Hạ giật mình hoảng hốt, linh cảm mách bảo cho nàng biết, luồng khói đen kia chứa đựng độc tố vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể khinh thường. Không kịp suy nghĩ nhiều, nàng vội vàng thi triển “Nguyệt Ảnh Bộ” đến cực hạn, dùng toàn bộ sức lực né tránh sang một bên. Nhưng luồng khói đen tốc độ cũng không chậm, vẫn sượt qua bả vai nhỏ bé của nàng.

“Á…!”

Nguyệt Hạ khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, cảm thấy bả vai như bị dao cắt, rát bỏng khó chịu. Nàng biết mình đã bị trúng độc. Cơn choáng váng chóng mặt bắt đầu ập đến, thân thể cũng trở nên nặng nề, khó điều khiển. Nhưng Nguyệt Hạ vẫn cắn răng chịu đựng, không dám dừng bước. Nàng biết, lúc này không phải lúc để mình gục ngã.

Trong khi Nguyệt Hạ gặp nguy hiểm, nữ tu sĩ cũng không ngồi yên nhìn mãi. Nhận thấy Nguyệt Hạ dũng cảm xông lên cứu giúp, kéo dài thời gian cho mình, nữ tu sĩ vô cùng cảm kích. Nàng biết, đây là cơ hội duy nhất để lật ngược tình thế. Vận dụng chút linh lực cuối cùng, dồn hết sức bình sinh, nữ tu sĩ cắn răng đứng dậy, tay nắm chặt trường kiếm, ánh mắt kiên định nhìn về phía yêu thú.

‘Cô nương… dũng khí thật đáng khâm phục… lần này… đến lượt ta giúp ngươi…!’

Trong lòng quyết định, nữ tu sĩ hít sâu một hơi, ngưng tụ toàn bộ tinh thần và linh lực vào trường kiếm. Khí thế của nàng bỗng nhiên thay đổi, từ yếu ớt trở nên kiên cường, mạnh mẽ phi thường. Thân thể mềm mại uyển chuyển bỗng trở nên cứng rắn như thép, ánh mắt hoa mày khói sương kia ánh lên một tia sáng quyết tuyệt. Nàng vận dụng chiêu kiếm tinh diệu nhất của môn phái, dồn toàn lực chém ra một nhát kiếm kinh hồn động phách.

“Thanh Liên Kiếm Pháp – Kiếm Vũ Cửu Thiên!”

Theo tiếng hét lớn trong trẻo vang vọng khắp khu rừng, kiếm quang màu thanh liên bùng nổ như pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ cả một vùng trời. Kiếm khí sắc bén tựa giao long xuất hải, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, xé rách không khí, chém thẳng vào yêu thú. Nhát kiếm này, nữ tu sĩ đã dồn toàn bộ tinh hoa võ học, toàn bộ ý chí sinh tử, thề phải một kích diệt sát yêu thú.

Yêu thú cảm nhận được nguy hiểm chết người từ nhát kiếm kinh khủng kia, trong lòng không khỏi kinh hãi. Nhưng lúc này muốn né tránh, đã quá muộn màng. Kiếm quang màu thanh liên nhanh như chớp giật, chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận thân thể to lớn của yêu thú.

“Xoẹt…!”

Một âm thanh xé gió kinh người vang lên. Kiếm quang thanh liên như chẻ tre, dễ dàng xé tan lớp vảy giáp cứng rắn như thép của yêu thú, chém thẳng vào thân thể nó. Máu đen xì phun trào như suối, thân thể to lớn của yêu thú khựng lại một nhịp, rồi “ầm” một tiếng ngã rầm xuống đất, bất động hoàn toàn.

Trận chiến kịch liệt cuối cùng cũng kết thúc. Khắp chiến trường, chỉ còn lại thi thể to lớn của yêu thú nằm sừng sững giữa vũng máu đen kịt, và hai bóng hình thiếu nữ nhỏ bé đứng đối diện nhau, giữa ánh trăng đêm tĩnh mịch. Không khí vẫn còn căng thẳng, ngột ngạt, nhưng cũng đã vơi bớt phần nào nguy hiểm.

Nguyệt Hạ thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy toàn thân như rã rời, mệt mỏi tột độ. Bả vai trúng độc rát bỏng khó chịu, cơn choáng váng chóng mặt cũng càng lúc càng dữ dội. Nàng lảo đảo lùi lại vài bước, suýt chút nữa ngã khụy xuống đất. Nhưng vẫn cố gắng đứng vững, ánh mắt quan tâm nhìn về phía nữ tu sĩ.

Nữ tu sĩ khuỵu xuống, gần như quỵ ngã, trường kiếm chống đỡ thân thể run rẩy, hơi thở dốc không ra hơi, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu. Nàng dùng trường kiếm chống đỡ thân thể, khó khăn đứng vững. Gương mặt xinh đẹp tái nhợt như giấy trắng, hơi thở yếu ớt như sợi tơ mong manh. Nhưng ánh mắt hoa mày khói sương kia vẫn nhìn Nguyệt Hạ không chớp mắt, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, nghi hoặc, và cả một vẻ cảm kích chân thành.

“Cô… cô nương… là ai…?”

Giọng nữ tu sĩ khàn đặc, yếu ớt, nhưng vẫn trong trẻo như tiếng ngọc rơi. Nàng khó khăn mở miệng, hỏi Nguyệt Hạ với ánh mắt vô cùng tò mò. Nàng thật sự muốn biết, thiếu nữ nhỏ bé, yếu ớt trước mắt kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào, tại sao lại có thể xuất hiện ở chốn rừng thiêng nước độc này, tại sao lại dũng cảm ra tay cứu giúp nàng? Và nhất là… tại sao… thân pháp kia… lại quen thuộc đến vậy?

Nguyệt Hạ nghe vậy, khẽ mỉm cười nhẹ nhõm, biết rằng mình đã vượt qua cửa ải sinh tử này. Cơn choáng váng chóng mặt khiến nàng khó tập trung suy nghĩ, nhưng vẫn cố gắng trả lời nữ tu sĩ một cách chân thành nhất có thể.

“Tiểu nữ… chỉ là… một người đi đường vô tình đi qua đây… thấy người gặp nạn… nên không đành lòng đứng nhìn…”

Giọng Nguyệt Hạ cũng khàn đi vì mệt mỏi, nhưng vẫn trong trẻo và dịu dàng như vốn có. Nàng không dám tiết lộ thông tin gì thêm về bản thân, chỉ nói một cách chung chung để che đậy thân phận. Bởi vì nàng vẫn còn cảnh giác với người lạ mặt trước mắt. Huống chi, nữ tu sĩ này khí chất bất phàm, y phục tinh xảo, chắc chắn không phải người phàm tục. Thận trọng vẫn hơn.

Nữ tu sĩ nghe vậy, ánh mắt càng thêm sâu xa, khó lường. Nàng nhìn chăm chú vào gương mặt nhỏ bé của Nguyệt Hạ, như muốn nhìn thấu tâm can nàng. Rồi bỗng nhiên, nàng khẽ gật đầu, trong ánh mắt hoa mày khói sương kia ánh lên một tia sáng lạ thường.

“Đi đường vô tình đi qua…? Có lẽ vậy… cũng là duyên phận… Cô nương… tên là gì?”

Nữ tu sĩ hỏi tiếp, giọng đã khỏe hơn một chút, ánh mắt cũng trở nên thân thiện hơn vài phần. Nàng dường như đã tạm tin vào lời giải thích của Nguyệt Hạ, hoặc có lẽ, nàng chỉ là muốn tìm hiểu thêm về thiếu nữ dũng cảm trước mắt mà thôi.

Nguyệt Hạ thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, nữ tu sĩ này không có ý xấu với mình. Nàng quyết định thành thật trả lời, dù sao, tên tuổi cũng chỉ là một danh xưng, không có gì quan trọng.

“Tiểu nữ tên Nguyệt Hạ.”

“Nguyệt Hạ… tên đẹp lắm…”

Nữ tu sĩ khẽ lặp lại cái tên Nguyệt Hạ, trong giọng nói ánh lên một vẻ thán phục chân thành. Rồi nàng nhìn Nguyệt Hạ với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, trang trọng, cất giọng nói vang vọng khắp khu rừng tĩnh mịch:

“Nguyệt Hạ cô nương… hôm nay… đa tạ cô nương đã ra tay cứu giúp… ân tình này… Vân Lan ta… nhất định ghi nhớ trong lòng… sau này… nhất định báo đáp!”

Nói đến đây, nữ tu sĩ cung kính chắp tay thi lễ với Nguyệt Hạ, vẻ mặt vô cùng chân thành, nghiêm trang. Hành động này của nàng, khiến Nguyệt Hạ không khỏi bất ngờ, vội vàng đáp lễ.

“Tiên… Vân Lan tiên tử… xin đừng khách khí… tiểu nữ chỉ là thấy việc bất bình ra tay giúp đỡ mà thôi… không dám nhận hai chữ “báo đáp”…”

Nguyệt Hạ có chút lúng túng, không quen với những nghi lễ trang trọng như vậy. Nàng vội vàng xua tay khiêm nhường, giải thích một cách ngượng ngùng. Nhưng trong lòng, nàng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, hạnh phúc. Bởi vì hành động dũng cảm của mình, đã được người khác ghi nhận và trân trọng. Cảm giác này… thật sự… rất tuyệt vời.

“Không… ân tình cứu mạng… vô cùng to lớn… Vân Lan nhất định phải báo đáp… mới phải đạo…”

Vân Lan kiên quyết lắc đầu, khuôn mặt ánh lên vẻ kiên định không thể lay chuyển. Rồi nàng nhìn Nguyệt Hạ với ánh mắt thâm trầm, sâu xa, như đã quyết định điều gì đó trong lòng.

“Nguyệt Hạ cô nương… nếu cô nương không chê… Vân Lan ta… muốn mời cô nương… cùng ta trở về môn phái… nghỉ ngơi dưỡng thương… tiện thể… Vân Lan cũng muốn báo đáp ân tình của cô nương… thật long trọng… cô nương thấy thế nào?”

Lời mời đầy bất ngờ của Vân Lan, khiến Nguyệt Hạ không khỏi ngỡ ngàng, kinh ngạc tột độ. “Trở về môn phái…?” Hai chữ “môn phái” kia, tựa như một luồng điện xẹt qua đầu óc Nguyệt Hạ, khiến toàn thân nàng run lên nhè nhẹ. “Môn phái tu tiên…?” Chẳng lẽ… Vân Lan tiên tử này… là người của một môn phái tu tiên thật sự…?

Trong lòng Nguyệt Hạ dâng lên vô vàn câu hỏi và cảm xúc phức tạp, khó diễn tả thành lời. Nàng không biết mình nên làm gì, nên đáp lời Vân Lan như thế nào. Đi theo Vân Lan trở về môn phái… có phải là một cơ hội… hay là một nguy hiểm tiềm ẩn…? Tương lai phía trước… rốt cuộc sẽ ra sao…?

Truyện Nguyệt Ảnh Tiên Đồ đã đến chương mới nhất. Hãy truy cập Vietnovel.com thường xuyên để cập nhật thông tin nhé!