Chương 3: Nếu Có Kiếp Sau Em Vẫn Sẽ Yêu Anh

Chương 3.

1,068 chữ
4.2 phút
124 đọc
1 thích

"Bạch Vân, Bạch Vân... con mau tỉnh dậy, là do mẹ là do mẹ... con mau tỉnh dậy đi con..."

Bà chẳng để ý đến xung quanh, vội chạy đến chỗ cô, lay người cô thật mạnh. Anh cũng chạy lại phía cô, hành động vừa rồi anh đã nhìn thấy. Anh hối hận, thật sự hối hận rồi... Chẳng suy nghĩ gì nhiều anh nhanh chóng vào nhà lái xe chở cô tới bệnh viện.

Nhiều tiếng trôi qua, cuối cùng đèn ở phòng phẫu thuật cũng tắt. Khi bác sĩ bước ra, anh và bà không kiềm chế được liền tiến lại hỏi.

"Vợ tôi... vợ tôi sao rồi bác sĩ?"

"Tôi rất tiếc..."

"Là sao? Là sao bác sĩ cứ nói đi, đừng có như vậy tôi đau lòng lắm..."

"Tôi xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, cái thai trong bụng cô ấy được 2 tháng nhưng do không đủ dinh dưỡng nên không thể trụ nổi kèm theo cô ấy bị va đập quá mạnh mất nhiều máu, chúng tôi thành thật xin lỗi..."

Nghe bác sĩ nói xong, bà không chịu nổi mà ngã xuống. Chưa kịp hoàng hồn, bác sĩ còn nói câu động trời hơn.

"Còn một việc nữa hình như lúc trước cô ấy có bị một thứ gì đè lên cả người thành ra bị chấn thương khá nặng. E là nếu không điều trị dứt điểm cô ấy có thể bị liệt toàn thân"

Bác sĩ nói xong bước đi, chỉ nghe thấy sau lưng có tiếng khóc thảm thiết còn cả tiếng mắng chửi con trai của mình.

"Tao không ngờ tao lại có thể sinh ra thằng nghịch tử như mày. Con dâu của tao chưa đủ khổ với mày sao? Mày có biết không trên lưng nó có một vết sẹo dài đó là do nó cứu mày mà ra. Không những không được yêu thương mà giờ nó phải chịu khổ như vậy. Mày là một thằng tệ bạc... Bạch Vân nó còn có thai nữa đó cái thai là con của mày, là cháu của tao đó, thằng trời đánh này..."

Bà vừa nói vừa đánh lên người con trai. Bà khóc đến ngất đi, anh nhanh chóng đưa bà vào phòng bệnh bên cạnh rồi vào phòng của cô. Bên trong toàn mùi thuốc, thân thể nhỏ bé đang nằm trên giường bệnh cùng với những mớ dây xung quanh ghim sâu vào người. Người đang nằm trên giường bệnh kia đang hấp hối từng giờ từng phút từng giây. Bước chân anh dừng lại bên cạnh giường, nắm nhẹ tay của cô. Bàn tay ấy nó lạnh ngắt, khuôn mặt ấy nó trắng bệch như cắt không còn một giọt máu nào. Thân hình nhỏ bé, gầy gò. Bấy lâu nay anh chưa từng để ý đến những đặc điểm này trên người cô.

Đúng như người ta nói, con người ta chỉ biết hối hận khi sắp mất đi thứ gì đó. Đến lúc mất đi rồi mới thấy nó thật quý giá đến nhường nào. Bây giờ anh cũng vậy, nhớ cái lúc cô gọi anh dậy dùng bữa sáng, nhớ cái lúc vì chờ anh quá lâu mà cô đã ngủ gục trên bàn, nhớ cái hồi nhỏ hai đứa cùng nhau vui đùa... Anh thật ích kỉ, nhỏ nhen. Chỉ biết đến cái vui cá nhân mà quên mất mình còn một người vợ, một người bạn đời. Thật muốn thời gian ấy quay lại để anh có thể bù đắp cho cô...

"Vợ ơi, có phải em đau lắm không? Những thứ dây này nó cắm sâu vào người em này..."

"Vợ ơi, chúng ta mất con rồi nhưng không sao chúng ta có thể có lại một đứa khác. Chỉ cần em tỉnh dậy thôi..."

"Vợ ơi anh khóc rồi này, anh khóc vì em đó!"

Anh ngồi đó, lảm nhảm như một người điên. Rồi còn khóc còn nói rất nhiều. Trên gương mặt cô cũng tự dưng có một dòng nước mắt chảy xuống, thân thể cô rất mệt. Rất muốn mở mắt thật to để nhìn người đàn ông mình yêu hối lỗi nhưng mí mắt nặng trĩu, người chẳng thể cử động. Cứ như thế này thì làm sao cô có thể tỉnh dậy được.

"Vợ ơi, em mau tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy để chúng ta cùng về nhà nữa"

Câu nói chưa dứt thì nghe ở ngoài cửa có tiếng nói chảnh chọe, lớn tiếng phát ra.

"Nơi gì vậy trời, toàn là nhưng người bị bệnh tôi, ghê quá đi!"

Anh vội nhìn cô rồi đi ra ngoài xem, mới bước ra đến cửa thì thấy cô ta nhào đến ôm lấy anh.

"Anh ở đây làm gì? Dù gì nó cũng sắp chết rồi mau về nhà với em, em ở nhà một mình sợ lắm!"

"Aaaa..."

Anh bóp cổ cô ta ép vào bức tường phía sau. Ánh mắt hiện lên vẻ căm thù tột độ. Lực ở tay của anh càng mạnh, mặt cô ta trở nên trắng bệch. Hai tay vỗ mạnh vào cánh tay anh cố gắng ú ớ vài tiếng.

"Th...ả em r...a"

"Thông báo, thông báo, bệnh nhân phòng 349 đang có dấu hiệu xấu đi!"

Anh thả tay ra khỏi cổ cô ta rồi chạy đến phòng cấp cứu của cô mặc cho cô ta té sõng soài ra đất. Anh chạy vội vào phòng, các bác sĩ xung quanh đang tiến hành kích điện cho cô.

"Mọi người cho tôi biết vợ tôi bị làm sao đi!"

Không ai để ý đến anh, mọi người đều tập trung vào việc cứu cô, anh cũng im lặng lùi lại phía sau để cho họ làm việc. Bản thân cũng chú ý đến từng động tác của bác sĩ. Đến một lúc sau, một âm thanh kêu lên một tiếng dài phá vỡ không khí ngột ngạt nhưng âm thanh ấy lại khiến anh chết lặng. Máy đo nhịp tim của cô để lại một đường thẳng. Anh như không kiểm soát được bản thân, vồ lấy một vị bác sĩ đã có tuổi túm chặt cổ áo ông mà hét lớn.

"Mau cứu vợ tôi, em ấy vẫn còn sống, mau cứu em ấy đi... Các người đừng đứng đó nữa, mau đến cứu vợ tôi đi!"

Bạn đang đọc truyện Nếu Có Kiếp Sau Em Vẫn Sẽ Yêu Anh của tác giả Kimtaniee. Tiếp theo là Chương 4