Nghe Vương hỏi, Thị Diên liền đáp:
- Tôi hỏi thăm được từ một anh lính canh. Anh ta là người của huyện phủ.
Vương nhìn Thị Diên gật đầu rồi tiếp tục hỏi:
- Còn Trương Hát, mấy ngày nay anh đã đi đâu, Diên bảo anh ở lại theo dõi mà khi chúng ta tới không thấy anh, không thấy cả một người ở lại làm tin. Cả Kim nữa, cậu tới đây từ bao giờ?
- Ài da! Quách Đồ đúng là lão cáo già, chắc hắn đã biết có bọn tôi ở ngoài theo dõi nên hai hôm trước đã giả vờ đưa công chúa đi khỏi để dụ chúng tôi đi. Về đến tận Long Biên mới phát hiện bị trúng kế, mà quay lại ngay thì phải đổi ngựa, đành đến tìm Phùng Kim xin ngựa. Cậu ta biết chuyện nên đòi theo giúp, còn tôi sợ có chuyện không hay nên đi trước một bước. Khoảng giờ mùi tôi về tới thì biết Đại Vương đang ở đây, lại nghe người của cô Diên về báo tin nói cậu một mình đến pháp trường, lát sau thì cô Diên về nói rõ tình hình, chúng tôi mới vội chia quân ra tới cứu viện. Tối hôm trước tôi có để lại mấy người ở lại làm tin nhưng chắc đã bị lão họ Quách kia diệt khẩu rồi. – Trương Hát thuật lại mọi việc.
- Cũng may là mọi người tới đúng lúc, bằng không e rằng ta chẳng thể ngồi đây nói chuyện được nữa. Cha con ta nợ mọi người một ân tình. – Vương cảm động nói.
- Cậu không nên nói vậy, cậu là quân chủ, chúng tôi là thần tử, thần tử phò tá quân chủ chẳng phải là đương nhiên sao. Nhưng mà lần sau cậu không được hành động một mình như thế, nếu có gì chẳng may chúng tôi biết phải làm thế nào. Người ta có câu: “Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao”, không phải sao? – Tinh Văn nói.
Tinh Văn vừa dứt lời thì Trương Hống cũng nói luôn:
- Phải đấy, phải đấy. Chúng tôi dốc hết sức mình đi theo cậu, vào sinh ra tử chúng tôi không từ, bể dầu chảo lửa chúng tôi không ngại, thế mà cậu lại âm thầm bỏ chúng tôi lại, một mình đi chịu chết. Cha vì cứu con mà chết đúng là rất cảm động, nếu người cha đấy chỉ là Triệu Quang Phục thì hắn chết cũng được, nhưng nếu kẻ đó là Triệu Việt Vương thì không thể chết vớ vẩn như thế, đấy gọi là chết vô trách nhiệm.
Trương Hống vừa nói dứt câu thì tất cả đều quay sang nhìn, vẻ mặt như muốn nói: “Hảo hán!”. Vương nghe xong liền cười khà khà, nói:
- Nói hay lắm. Rất thẳng thắn, ta rất thích. Nào, ta kính Trương Tướng quân một chén, không có rượu đành thay bằng trà vậy.
Vương rót hai chén trà mời Trương Hống, rót tiếp lượt nữa mời Trương Hát, định mời lần lượt từng người nhưng tới lượt Phùng Kim thì trà đã hết mất. Phùng Kim liền bảo:
- Đại Vương, thôi không cần nữa, hôm nay chúng tôi đi đường xa cả ngày, giờ cũng đã khuya, vả lại người vẫn còn vết thương chưa lành, người nên nghỉ ngơi sớm thì hơn.
- Ây da! Ta đúng là quên mất thì giờ. Thôi mọi người giải tán thôi. Còn chuyện gì ngày mai nói tiếp. – Vương vui vẻ nói.
- Để tôi đỡ ngài về. – Thị Diên nói.
- Cô Diên chắc cũng mệt rồi, cô cứ về trước đi, để tôi đưa Đại Vương về. – Phùng Kim vội nói ngay.
Phùng Kim đỡ Vương về tới tận giường, định rời đi nhưng thấy Vương cứ nhìn mình cười cười nên đành phải lên tiếng:
- Người có chuyện gì vui mà cười mãi từ nãy?
Vương cười tươi hơn, nhìn cậu nói:
- Không có gì. Được cậu đưa về ta rất vui. Cậu về ngủ đi.
Phùng Kim biết Vương không nói thật nhưng cũng không hỏi thêm, cậu đi ra tới cửa thì Vương nói với theo:
- Sáng mai tới sớm đỡ ta ra ngoài nữa nhé.
Phùng Kim bước qua bực cửa, vẻ mặt hơi sường sượng quay người lại nhìn Vương, cậu biết người đang trêu chọc mình nhưng vẫn đáp lại một tiếng “Được!” rồi đóng cửa đi về.
Phùng Kim đi rồi Vương mới đứng lên cởi bớt áo ngoài, tắt đèn rồi lên giường đi ngủ. Cảo Nương đang nằm say ngủ phía trong, Vương nằm nghiêng người vòng tay ôm nhẹ lấy nó, đột nhiên nó giật nảy mình, miệng khẽ gọi cha ơi mẹ ơi mà mắt vẫn nhắm nghiền, rồi nó xoay mình qua co người dúi đầu vào lòng người cha.
Sáng hôm sau Phùng Kim đến thật, Vương đang cùng Cảo Nương ăn điểm tâm sáng nên cậu đành ra ngoài chờ. Vương cho Cảo Nương uống thuốc xong rồi bảo người đưa nó tới chỗ Thị Diên nhờ tắm gội, nó không chịu để người lạ tắm cho, xong rồi mới gọi Phùng Kim đang ngồi vắt chân trên bồn hoa ngoài sân tới, bảo cậu bôi thuốc và băng vết thương hộ. Xong rồi Phùng Kim đỡ Vương ra chính viện. Trương Hống, Trương Hát, Tinh Văn và những người khác đều đang ở đó.
Thời gian này chỉ chú ý nghỉ ngơi dưỡng thương nên cũng không vội làm việc gì. Phùng Kim báo cáo lại tình hình ở Long Biên, nói rằng đã bắt được Dương Sàn và đang giam giữ tại phủ của Trịnh Hải. Đinh Bính dẫn quân tới đã đánh đuổi hết quan người Hán, hiện đang tạm nắm quyền trông giữ thành chờ Vương về xử trí. Các Vương phi cùng toán quân phía nam đều đã về tới Long Biên, hiện đang ở tại phủ Thái phó – phủ cũ của Vương trước đây. Một số châu huyện tại Giao Châu khi nghe tin thắng lợi của nghĩa quân cũng lần lượt nổi dậy đánh đuổi quan quân nhà Lương giành lại quyền tự trị.
Huyện Nghĩa Hoài sau khi lão tri huyện chết thì vị trí này cũng đang để trống, Vương lệnh Trương Hống tập hợp những người có tiếng nói trong vùng lại để chọn ra những người có đủ tài đức thay thế những vị trí quan trọng. Lại lệnh cho người đi dọn dẹp pháp trường nhưng Trương Hát nói hôm qua đã dọn xong rồi. Vương lệnh mở kho thóc trong huyện phủ phát trả lại hết cho người dân, kiểm kê sổ sách rồi lấy một nửa số ngân quỹ trong đó chia cho nghĩa quân có công cứu giá.
Gần trưa, Vương cùng Phùng Kim ngồi dưới bóng cây bàng giữa sân hóng mát, Thị Diên cùng Cảo Nương thì vui vẻ hái hoa chơi cạnh đó. Vương nói nhỏ với Phùng Kim:
- Đừng có nhìn nữa. Ta thấy ngượng thay người ta luôn đấy.
Phùng Kim đang chống cắm liền ngồi thẳng dậy:
- Tôi đang ngắm hoa trước khi chúng bị hái thôi. Hoa ở đây đẹp thật.
Vương nhướn mày nhìn Phùng Kim:
- Hoa của cậu ai dám hái?
- Hoa của tôi? Tôi đâu có trồng hoa bao giờ, người biết rõ mà sao còn hỏi lạ thế?
Vương không nói gì chỉ nhìn Phùng Kim cười châm chọc. Phùng Kim cau mày nhìn Vương rồi chợt hiểu ra, cậu vội tránh đi quay nhìn vào trong nhà, tự nhiên cảm thấy hơi ngường ngượng, mặt nóng ran, liền nói lảng sang chuyện khác:
- Sao còn chưa được cơm nhỉ? Đói quá.
Vương cong miệng lên cười, nói:
- Nói cho người ta biết chưa? Có cần ta giúp không?
Phùng Kim liếc mắt nhìn Vương:
- Ai? Chuyện gì?
Vương hất mặt về phía hai chị em đang chơi hoa:
- Người đằng kia.
Phùng Kim vốn muốn trốn tránh nhưng Vương lại cứ nói mãi, cậu cảm thấy hai bên tai nóng rực, mong là nó không đỏ lên, không thì có mà xấu hổ chết. Vương nói tiếp:
- Diên… Lý Thị Diên.
Phùng Kim không chịu được nữa, vội chối:
- Diên làm sao? Ngài nói gì tôi không hiểu.
Vương bất ngờ nói to:
- Ô hô! Vậy không phải cậu có ý với con gái ta đó chứ?
Câu nói khiến Thị Diên quay sang nhìn về phía hai người đàn ông, ánh mắt cô dừng trên mặt Phùng Kim đúng lúc Phùng Kim cũng nhìn về phía cô, cô vội rời mắt quay lại chơi với Cảo Nương. Phùng Kim cũng chữa ngay:
- Ngài đang nói linh tinh gì thế, không phải do tác dụng phụ của thuốc đó chứ.
- Ta nói cho cậu biết, ta không gả con gái cho cậu đâu. Cậu bao nhiêu tuổi rồi, đợi con gái ta lớn thì cậu già mất rồi, vậy thì thiệt thòi cho con gái ta quá. – Vương vẫn đùa dai.
Phùng Kim vốn định nói thật để kết thúc câu chuyện thì có hai người tới. Một người chính là lão nông đã nói chuyện với Vương sáng mấy hôm trước, người còn lại trẻ tuổi mặc trang phục lính huyện phủ, hai tay xách hai giỏ tre đan. Hai người tới trước Vương thì quỳ xuống lạy chào. Vương cho đứng lên, vui vẻ nói:
- Ra là lão à? Sao lão lại đến đây?
Lão nông cười hè hè, chắp tay khom người cung kính đáp:
- Khởi bẩm Đại Vương, Người còn nhớ ông già này đúng là phúc phần. Chả là biết được Người sẽ ở lại đây mấy ngày nên tôi mạn phép mang chút quà mọn tới biếu, gọi là chút lòng cảm ơn Đại Vương đã dẹp hết lũ quan nhà Lương, trừ cho dân đen chúng tôi mối nạn lớn. Từ rày về sau, dân chúng tôi được tự do, không phải chịu sự hách dịch của quan quân phương Bắc nữa. Đại Vương có lẽ thường ăn sơn hào hải vị, nhưng tôi chỉ có ít bánh chưng, bánh dày và thịt dê, tôi thay mặt làng xóm mang tới, mong Người không chê mà nhận lấy, cho tôi và mọi người ngoài kia được vui lòng.
Người thanh niên nhanh nhảu đưa hai giỏ tre đặt lên bàn rồi nói:
- Mong Đại Vương và Đại nhân nhận cho. Chúng tôi mấy năm nay nghèo đi hẳn, chỉ có những món dân dã này. Bánh dày là trời, bánh chưng là đất, công ơn các ngài đối với chúng tôi như trời như đất vậy, không biết đền đáp sao cho hết.
Vương đáp lại:
- Được rồi ta nhận. Nhưng lần sau đừng mang những thứ này tới nữa, vừa mất công lại tốn kém. Ta dù không phú quý gì nhưng không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc. Chỉ cần mọi người được bình yên, ăn no, mặc ấm là ta vui rồi.
- Ấy! Là anh à! Hôm qua tôi tìm anh mà không thấy. Anh đang làm gì ở đây? – Thị Diên thấy người người quen liền tới chào. – Đại Vương, đây chính là người đã nói tôi biết chỗ mai phục của quân Lương hôm qua đấy.
Vương vui mừng nói:
- Ra là vậy. Thế mà ta quên mất công lao của nhà ngươi. Người có công phải được ban thưởng. – Rồi quay sang Phùng Kim. – Phùng Thiếu úy à, chuyện này giao cho cậu.
- Đa tạ Đại Vương! – Cả lão nông và người thanh niên đều quỳ xuống lạy tạ.
- Này ông lão, Đại Vương chỉ nói ban thưởng cho anh ta thôi, ông không cần tạ ơn. – Thị Diên nói.
- Đây là cha tôi. – Người thanh niên giải thích.
- Thì ra người con trai mà lão nhắc tới chính là cậu này à. Có duyên, có duyên lắm. Đứng cả lên đi. – Vương cười nhìn một lượt từ đầu đến chân người thanh niên, tiếp. – Dáng người cậu không tệ, có cốt học võ. Cậu có muốn tham gia quân đội không? Cậu tên gì?
- Bẩm Đại Vương, tôi tên Nguyễn Hiếu, nếu được Ngài thu nhận thì đời tôi không còn gì hối tiếc. – Người thanh niên đáp.
- Cậu còn cha mẹ già, cậu không sợ chết trận sao? – Vương hỏi.
- Bẩm Đại Vương, tôi còn một người anh trai, đã lập gia đình và có con. Nhà tôi nghèo, được phò tá Đại Vương đánh giặc thì còn gì bằng. Cho tôi đi theo Ngài đi.
Vương nghe xong cười lớn, quay sang Phùng Kim bảo:
- Vậy Nguyễn Hiếu sẽ giao cho Phùng Thiếu úy thu nhận và huấn luyện vậy.
Phùng Kim ban đầu hơi ngập ngừng nhưng cũng đành đồng ý:
- Thuộc hạ không dám trái mệnh.
Hai cha con lão nông vừa đi khỏi cũng vừa lúc người hầu tới báo đã dọn xong cơm. Cảo Nương đói quá liền kéo Thị Diên chạy lon ton đi trước. Phùng Kim xách lấy hai giỏ quà cùng Vương theo sau. Bỗng Vương huých vai Phùng Kim một cái, nói nhỏ:
- Cậu còn không nhanh kẻo hoa bị người khác hái trước thật đấy.
Nói xong Vương vỗ vỗ vai Phùng Kim rồi bước đi trước, Phùng Kim đơ người đứng lại chốc lát rồi cũng vội chạy theo