Bầu trời Kyoto u ám hơn khi đoàn điều tra quay lại lâu đài Nijo. Những cánh hoa anh đào vẫn lặng lẽ rơi trong không khí lành lạnh của buổi sáng, như thể thiên nhiên đang chia sẻ nỗi buồn với con người. Reiko bước chậm rãi qua hành lang dài dẫn vào hiện trường vụ án. Đôi mắt sắc bén của cô lấp lánh sự tập trung tuyệt đối.
Takeda Haruto dẫn đầu đoàn điều tra, gương mặt nghiêm nghị. "Chúng tôi đã dọn dẹp sơ bộ hiện trường theo yêu cầu của cô, nhưng vẫn giữ nguyên các dấu vết quan trọng," ông nói với giọng trầm.
Reiko gật đầu, ánh mắt không rời khỏi khung cảnh trước mặt. "Cảm ơn ông, thanh tra Takeda. Tôi cần kiểm tra lại mọi chi tiết một cách cẩn thận. Hung thủ này không phải kẻ nghiệp dư."
Hiện trường là một căn phòng lớn với sàn gỗ sáng bóng, những cột trụ chạm khắc tinh xảo mang dấu ấn thời Edo. Ánh sáng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào tạo nên không gian vừa đẹp vừa rùng rợn. Trên tường, ký hiệu "Nobunaga" vẫn còn rõ nét, như một lời tuyên chiến đầy thách thức.
Reiko cúi xuống gần sàn gỗ, nơi vết máu đã khô thành màu nâu sẫm. Cô dùng găng tay cao su nhẹ nhàng chạm vào bề mặt gỗ, cảm nhận từng vết rạn nhỏ.
"Aoi, nhìn xem," cô gọi. Aoi nhanh chóng bước tới, ánh mắt tò mò.
"Có gì đó không ổn à?" Aoi hỏi.
"Dấu vết này rất đặc biệt," Reiko nói, giọng trầm ngâm. "Nó không phải là vết cắt ngẫu nhiên. Hung thủ đã sử dụng một loại kiếm cổ để tạo ra những vết cắt sắc nét này."
Takeda cau mày. "Kiếm cổ? Cô có chắc không?"
Reiko gật đầu. "Tôi đã nghiên cứu kiếm thuật Nhật Bản từ khi còn nhỏ. Đây là dấu vết của một thanh katana được mài sắc theo trường phái Hitenryu, một trong những trường phái kiếm thuật nổi tiếng từ thời Sengoku."
Aoi nhìn quanh, đôi mắt mở to. "Nếu hung thủ có kỹ năng kiếm thuật cao như vậy, thì hắn không phải người bình thường. Có thể hắn là một kiếm sĩ chuyên nghiệp hoặc có liên quan đến các trường phái võ thuật cổ."
Reiko đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo. "Chúng ta cần tìm hiểu kỹ hơn về lịch sử của trường phái này và những người có khả năng sử dụng kiếm cổ trong khu vực. Takeda-san, ông có thể hỗ trợ tôi tìm danh sách những người từng tham gia các cuộc thi kiếm thuật hoặc có liên quan đến trường phái Hitenryu không?"
Takeda gật đầu. "Tôi sẽ yêu cầu đội điều tra kiểm tra ngay."
Reiko bước về phía cửa sổ, nơi ánh sáng yếu ớt chiếu vào. Cô nhắm mắt lại, cố gắng tái hiện lại hiện trường trong đầu. Tiếng bước chân, tiếng gió rít qua khe cửa, mùi gỗ ẩm ướt... Tất cả như hòa quyện thành một bức tranh sống động.
"Aoi, tôi nghĩ hung thủ đã di chuyển rất nhanh sau khi gây án," Reiko nói. "Hắn không để lại dấu vết rõ ràng nào ngoài vết cắt và ký hiệu. Điều đó cho thấy hắn rất tự tin vào kỹ năng của mình."
Aoi thở dài. "Thật đáng sợ. Một kẻ có khả năng sử dụng kiếm cổ điêu luyện và hành động táo bạo như vậy chắc chắn không dễ đối phó."
Reiko quay lại, ánh mắt đầy quyết tâm. "Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra hắn trước khi có thêm nạn nhân."
Bên ngoài, gió thổi mạnh hơn, làm những cành anh đào rung rinh. Reiko cảm nhận được sự căng thẳng bao trùm lên không gian. Cô biết rằng đây chỉ mới là khởi đầu của một cuộc điều tra đầy thử thách và nguy hiểm.
Takeda nhận được một cuộc gọi và nhanh chóng bắt máy. Gương mặt ông biến sắc. "Có thêm một nạn nhân," ông nói, giọng khẩn trương. "Cách đây không xa, trong một con hẻm nhỏ gần khu phố Gion."
Reiko siết chặt nắm tay. "Đi thôi. Chúng ta không thể lãng phí thời gian."
Đoàn điều tra nhanh chóng rời khỏi lâu đài Nijo, để lại sau lưng những cánh hoa anh đào bay lả tả trong gió. Cuộc điều tra đã bước sang một giai đoạn mới, và Reiko biết rằng cô phải dốc hết sức mình để đối mặt với kẻ thù nguy hiểm này.