Chương 1: Hắc Triều

Chương 1.

2,044 chữ
8 phút
129 đọc
1 thích

"Ngồi xuống."

Hoắc Kính Hằng ra lệnh cho anh. Đôi mắt gã sáng lập lòe dưới ánh đèn mờ tối, giọng nói trầm và nặng như chì, còn cái cách gã nới lỏng cà vạt thì trông bực bội hơn hẳn mọi ngày. Có cái gì đó rất khác ở gã, man rợ và đói khát, vượt qua mọi sự thâm trầm, kiêu ngạo và áp bức từ trước đến nay. Tất cả những thứ đó quyện vào nhau thành một vẻ quyến rũ lạ kỳ mà anh không tài nào cưỡng lại được.

Sau khi chắc rằng Tạ Phong đã làm đúng như những gì được bảo, Hoắc Kính Hằng lách vào giữa hai chân anh, quỳ xuống không chút do dự. Thật kỳ lạ, gã trông chẳng có vẻ gì là khuất nhục trong tư thế đó. Vẫn ngạo mạn và đầy thách thức, vẫn với sự cường liệt cố hữu của gã, Hoắc Kính Hằng ngậm lấy bộ phận đang hưng phấn gọi mời của anh.

Chết tiệt!

Chuyện này thật sai trái, quá sai trái.

Bắt đầu từ khi nào, mọi chuyện đã vượt qua tầm kiểm soát của anh?

Hẳn là từ lần đầu tiên Tạ Phong chạm mặt gã. Đúng vậy. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tạ Phong đã bị người đàn ông này cuốn hút.

Tạ Phong thử cố nhớ lại khoảnh khắc ấy trong cơn khoái cảm dâng cao như triều cường.

Ánh lửa le lói của điếu thuốc cháy dở chẳng đủ soi rõ, dù chỉ một phần gương mặt gã. Gã hít một hơi thật dài rồi bình thản nhả khói, tựa như mười mấy sinh mệnh nằm co quắp dưới chân cũng chẳng khiến bóng tối đang bao trùm lấy gã dao động mảy may.

Lặng lẽ, thâm trầm, áp bức.

Có cái gì đó thật độc địa ẩn sâu trong sự hiện diện của gã, vượt xa khỏi mọi sự cay độc, mọi góc cạnh nham nhở mà Tạ Phong từng thấy ở một con người.

"Dừng tay!" Tạ Phong chĩa họng súng đen ngòm về phía gã.

"A Phong!" Trương Cảnh - Tổ trưởng Tổ Trị an Công cộng, cấp trên trực tiếp của Tạ Phong - đưa tay đè súng của anh xuống. "Ngài Hoắc, làm phiền ngài." Rồi, ông nói với người đàn ông kia bằng giọng cả nể hiếm thấy. "Mời ngài đi theo tôi."

Ngay lập tức, Tạ Phong nhận ra thân phận gã.

Hoắc Kính Hằng dụi tắt điếu thuốc đang cháy dở. Gã thôi tựa lưng vào giải phân cách giữa hai làn đường, chỉnh lại những nếp áo bằng loạt động tác trông thật quyến rũ. Những tay vệ sĩ vây kín xung quanh gã tự động dạt sang hai bên. Hoắc Kính Hằng sải bước. Gót giày gã nện cồm cộp lên đường nhựa, đanh gọn và cứng rắn. Khi gã lướt qua Tạ Phong, hương nước hoa nam thoang thoảng hoà cùng khói thuốc ấm nồng quện vào cánh mũi anh, làm anh choáng váng.

Mãi hồi lâu sau, Tạ Phong mới giật mình như tỉnh khỏi cơn mê.

Hoắc Kính Hằng đã đi mất, bỏ lại tàn dư của một cuộc tấn công chủ đích nhắm vào gã.

---

Hoắc Kính Hằng, 39 tuổi, doanh nhân, nhà tài phiệt, nhà từ thiện, chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn tài chính trực thuộc Hoắc thị. Một nhân vật lớn, thậm chí quyền lực hơn bất kỳ chính trị gia nào khác đang có mặt tại B thị.

Tạ Phong lần nữa nhìn vào bức ảnh chân dung đính kèm với tập hồ sơ dày cộp. Hoắc Kính Hằng có vóc dáng cân đối tuyệt vời, gương mặt góc cạnh như được mài từ đá, ánh mắt hẹp sắc sảo và nụ cười mỉm tiêu chuẩn. Dù là nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn, gã ít khi có mặt trên các phương tiện truyền thông, điều đó càng khiến sự tồn tại của gã trở nên mờ nhạt giữa tầng lớp tinh anh hỗn tạp ở A thị. Từ trước đến nay, Tạ Phong không có quá nhiều ấn tượng về gã. Khác hẳn với người đàn ông Tạ Phong bắt gặp đêm hôm đó, lặng lẽ, thâm trầm, áp bức.

Tính cả đám côn đồ ngày hôm qua, trong tháng này, cảnh sát đã ghi nhận ba cuộc tấn công có sự giàn xếp nhắm vào gã.

Có lẽ, Hoắc Kính Hằng cho rằng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của gã khi mà sau tất cả, hầu hết các vấn đề trên đời đều có thể giải quyết bằng tiền. Nhưng rõ ràng, đó không phải phong cách làm việc của cảnh sát.

"Cấp trên muốn chúng ta can thiệp sâu hơn." Trương Cảnh làm một hớp cà phê hoà tan đắng lét và nói. "Tay họ Hoắc là doanh nhân, gã không muốn làm rùm beng lên. Nhưng Cục trưởng của chúng ta cho rằng tầm ảnh hưởng của gã quá lớn để gặp thêm bất kì chuyện bất trắc nào. Vậy nên từ ngày mai, cậu sẽ đi theo bảo vệ gã, chỉ trên danh nghĩa thôi."

Bảo vệ gã, giám sát gã.

Tạ Phong ngẩng mặt lên khỏi tập hồ sơ, vẻ thắc mắc đủ rõ ràng để không phải nói một lời nào.

"Vì cậu là người trẻ nhất, và không giống cảnh sát nhất trong số chúng tôi."

Tạ Phong bỏ qua việc Trương Cảnh đang âm thầm chế giễu anh, cố gắng tập trung vào trọng tâm vấn đề.

"Hoắc Kính Hằng thì sao? Gã có đồng ý không? Tôi tưởng mấy tay doanh nhân ghét cảnh sát?"

"Cấp trên của chúng ta đã giàn xếp được với gã, gã đồng ý rồi."

"Ồ..." Tạ Phong lại cúi đầu nghiên cứu tập hồ sơ.

"Hãy có mặt ở tư gia của gã lúc 6 giờ chiều mai, mang theo cả vật dụng cá nhân nữa. Tôi đã sắp xếp một cuộc hẹn, nếu muốn bỏ nhiệm vụ thì hãy làm gì đó thật ngớ ngẩn trước mặt gã, gã sẽ đá cậu đi nhanh thôi. Và đừng lo, tôi sẽ làm thêm một cái bảo hiểm nhân thọ nữa cho cậu."

Tạ Phong cười méo xệch trước lời chòng ghẹo của Trương Cảnh.

"Lão Trương à, tôi tự hỏi tại sao đến giờ ông vẫn chưa bị cấp dưới bỏ thuốc nhỉ."

"Ha, nhóc con. Đừng khinh thường lão già này." Trương Cảnh bật cười, đánh vào vai Tạ Phong một cái rõ đau. "Rời xa vòng tay bố thì nhớ cẩn thận vào đấy. Cái mạng của Hoắc Kính Hằng đắt lắm. Gã có mệnh hệ gì là cậu không xong với mấy tên lãnh đạo nhà mình đâu."

---

Mất hơn 1 tiếng đồng hồ để lái xe từ nội thành đến tư gia của Hoắc Kính Hằng ở tận ngoại ô, đấy là chưa tính vụ tắc đường. Tạ Phong kiên nhẫn lần theo GPS đến những cung đường xa lạ. Khi anh đến nơi, trời đã nhá nhem tối.

Sau khi thông báo sơ qua về buổi hẹn và trình thẻ ngành với mấy tay bảo tiêu gác cổng mà Tạ Phong ngờ là lính đánh thuê, bọn họ mất một lúc để thông báo lên trên, được xác nhận và cho phép anh tiến vào khuôn viên Hoắc gia.

Hoắc Kính Hằng vung tiền mua cả một ngọn núi, buộc Tạ Phong phải đi thêm hàng cây số để thấy được toà biệt thự xa hoa của gã. Mùi tiền. Tâm trạng anh ngổn ngang: ngán ngẩm, ngưỡng mộ.

Gia nhân nhận lấy chìa khoá xe của anh với thái độ chuyên nghiệp, một gia nhân khác dẫn anh qua tiền sảnh, đại sảnh, tới một phòng khách trên lầu, một gia nhân khác đặt ít đồ ăn nhẹ trước mặt anh và châm trà, rồi một gia nhân khác nữa thông báo về việc chủ nhân Hoắc thị đang trên đường trở lại và sẽ có mặt trong chốc lát.

Xa hoa đến ngộp thở.

Ít nhất, mọi chuyện diễn ra theo đúng những gì Tạ Phong được thông báo.

Hoắc Kính Hằng xuất hiện sau tròn 15 phút.

Gã mặc một suit ba mảnh giữa tiết hè 32 độ mà trông chẳng lấy làm phiền hà. Mái tóc vuốt ngược về phía sau, tôn lên khuôn mặt góc cạnh với cặp mắt sắc như dao làm điểm nhấn. Lần đầu tiên, Tạ Phong được tận mắt chiêm ngưỡng "nụ cười tiêu chuẩn" của gã. Đôi môi cong lên với độ cung vừa phải, cơ mặt không quá căng, trông thật thoải mái. Nhưng đôi mắt gã lại khiến Tạ Phong liên tưởng đến một con thú săn mồi đang hạ thấp trọng tâm, điềm tĩnh đến mức làm người ta tê dại.

Đứng trước đôi mắt tối như mực của gã, Tạ Phong bỗng thấy căng thẳng.

"Cậu Tạ. Tôi là Hoắc Kính Hằng, hân hạnh." Gã đưa tay về phía anh.

"Ngài Hoắc, hân hạnh." Tạ Phong bắt tay với gã với nụ cười gượng gạo.

Bàn tay gã, thật đáng ngạc nhiên, đầy những nốt chai sạn.

Võ thuật, kiếm đạo, nhưng không luyện bắn súng. Tạ Phong nhanh chóng đọc được chúng qua những vết chai.

Cả hai thu tay cùng một lúc. Hoắc Kính Hằng cởi chiếc áo ngoài, giao nó cho gia nhân, nới lỏng cà vạt và mở lời với Tạ Phong.

"Tôi đã được thông báo chi tiết về công việc của cậu. Phòng ở cùng đồ dùng cá nhân đã được chuẩn bị sẵn. Nếu có gì không vừa ý, hãy báo lại với gia nhân." Hoắc Kính Hằng liếc qua chiếc đồng hồ nạm bạc trên cổ tay. "Bữa tối sẽ được dọn lên lúc 7 giờ 30. Hãy có mặt đúng giờ."

Không phải câu cầu khiến, mà là một mệnh lệnh, áp đặt hoàn toàn. Kiểu hống hách của những kẻ quen nắm trong tay quá nhiều quyền lực, thậm chí còn hơn thế nữa.

"Tôi sẽ đến đúng giờ." Tạ Phong gượng cười.

Hoắc Kính Hằng đưa mắt nhìn anh trong thoáng chốc. Vẻ cay độc lập loè dưới mí mắt gã, giấu rất kĩ, nhưng Tạ Phong vẫn nhận ra. Gã nhanh chóng rời mắt, đáp lại bằng một cái gật đầu rồi mất hút sau dãy hành lang dài dằng dặc.

---

Trong suốt thời lượng của bữa tối, Hoắc Kính Hằng vẫn luôn luôn quan sát. Cách gã nhìn Tạ Phong khá tự nhiên, lại khiến anh có cảm giác gã đang chậm rãi bóc tách từng tầng vỏ bọc quanh con người anh.

Ánh mắt tựa như gai độc làm Tạ Phong chỉ biết gượng cười rồi vụng về lảng tránh, trông thật ngớ ngẩn.

Cuộc nói chuyện của cả hai chỉ xoay quanh duy nhất một chủ đề: công việc. Họ thống nhất với nhau rằng gã sẽ luôn hiện diện trong tầm nhìn của Tạ Phong, tức là, ở cách nhau không quá 10 mét, ăn uống trong cùng một gian phòng, ngồi chung một xe, và anh sẽ có một vị trí riêng ở gần bàn làm việc của gã. Ngoại trừ những khoảng thời gian riêng tư và lúc Hoắc Kình Hằng đặc biệt mời Tạ Phong tránh mặt, còn lại, bọn họ sẽ luôn ở cạnh nhau.

Chính Tạ Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên khi gã đồng ý thật dễ dàng.

"Không có gì quan trọng. Cậu Tạ là một cảnh sát, ở đây để bảo đảm an toàn cho tôi. Tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải hợp tác." Hoắc Kính Hằng nhấp một ngụm vang trắng, cười với đôi mắt chưa từng nhuốm chút hơi ấm nào.

Tạ Phong đọc vị được gã.

Và gã đọc vị được Tạ Phong.

Tạ Phong biết rằng gã đã ngờ trước chuyện anh ở đây không chỉ để bảo đảm an toàn cho gã. Nhưng dù Tạ Phong tới với mục đích gì khác, gã không sợ. Hoắc Kính Hằng hoàn toàn tự tin, thậm chí kiêu ngạo và thách thức.

Ngạo nghễ, sắc sảo, và thật không ngờ, gã khá thẳng thắn.

Bạn đang đọc truyện Hắc Triều của tác giả Cục Đen Đen. Tiếp theo là Chương 2