Bối cảnh: Bên trong sơn cốc chứa Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa.
Bên trong sơn cốc, sau khi mọi thứ lắng xuống, Đường My cẩn thận thu thập Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa. Nàng đưa tay chạm vào viên tinh thể, cảm nhận một luồng năng lượng kỳ lạ đang luân chuyển bên trong. Nó không chỉ là một vật thể vô tri, mà là một sự hòa quyện hoàn hảo giữa hai thái cực đối lập, vừa trong suốt như băng, vừa rực lửa như than hồng, tỏa ra ánh sáng ma mị, vừa lạnh lẽo vừa nóng bỏng. Đường My cẩn thận cất viên tinh hoa vào trong chiếc nhẫn trữ vật, ánh mắt vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc. Sau đó nàng quay sang nhìn Vân Nam, đôi mắt lộ rõ vẻ thắc mắc, và cả sự biết ơn.
“Vân Nam ca ca, Huyễn Vĩ Hồ đâu rồi?” Đường My hỏi, giọng nói đầy vẻ lo lắng. Trong lúc mọi người bị ảo ảnh và đang chiến đấu, bỗng dưng nàng và mọi người không thấy Vân Nam và Huyễn Vĩ Hồ đâu cả. Rồi một lúc sau, nàng thấy Vân Nam trở lại, còn Huyễn Vĩ Hồ thì hoàn toàn biến mất không để lại dấu vết.
Vân Nam mỉm cười, đáp: “Lúc đó, ta thấy Huyễn Vĩ Hồ bị thương quá nặng, nên quyết định lao vào kết liễu nó. Nào ngờ, trước khi chết, nó lại dùng một chiêu cuối, tạo ra một ảo cảnh cao cấp hơn, kéo cả hai vào bên trong để chiến đấu.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Con Huyễn Vĩ Hồ đó lúc đó cũng yếu lắm rồi, ta chỉ cần dùng một chiêu đâm xuyên tim là nó chết ngay. Lúc nó chết, ta cũng không thấy cái xác đâu, chỉ thấy…Huyễn Hồ Tâm.” Nói rồi, Vân Nam giơ tay ra, trên lòng bàn tay hắn là một viên đá nhỏ, hình trái tim, màu sắc rực rỡ đến mê hoặc.
Huyễn Hồ Tâm tỏa ra ánh sáng xanh lam và đỏ rực, tựa như một viên ngọc quý được chế tác một cách tỉ mỉ và công phu. Những đường vân tinh xảo như những mạch máu đang lưu chuyển, bên trong ẩn chứa một nguồn năng lượng hỗn loạn, vừa mạnh mẽ vừa bí ẩn. Một bên viên đá phát ra hơi lạnh thấu xương, như thể một tảng băng ngàn năm, còn bên kia lại nóng rực như một ngọn lửa địa ngục, tạo nên một sự tương phản đến kỳ lạ. Không ai có thể rời mắt khỏi vật thể vừa bí ẩn vừa xinh đẹp này.
Đường My đưa tay chạm vào Huyễn Hồ Tâm, cảm nhận được một sự rung động kỳ lạ, như có một sợi dây liên kết vô hình đang kết nối nàng với viên đá này. Nàng nhíu mày, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ, vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Sau một hồi trầm trồ và bàn tán về Huyễn Hồ Tâm, Hà Trung lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng: “Những loại tim của dã thú bậc cao như thế này, thường được dùng để tiến cấp cho những Nguyên Giả có Nguyên Linh là Thú Linh.”
Hà Trung nhìn mọi người, tiếp tục kể: "Bản thân tôi cũng là Nguyên Linh Bạch Hổ, lúc đầu chỉ là một con hổ bình thường. Nhưng vận mệnh thay đổi, tôi may mắn được nhận vào đội cận vệ của Đường Gia, được gia chủ tin tưởng và trọng dụng, sau đó ông đã ban cho tôi một trái tim của Băng Hồn Bạch Hổ. Sau khi hấp thụ nó, Nguyên Linh của tôi mới tiến hóa thành Băng Phách Hổ Vương như bây giờ, cũng mới có chút thực lực như hiện tại.”
Hà Trung dừng lại một chút, giọng điệu trở nên nghiêm trọng hơn: “Nhưng cũng cần phải lưu ý, ngoài việc trái tim dã thú chỉ dùng được cho Nguyên Linh Thú Linh, thì việc chọn một trái tim phù hợp với Nguyên Linh của bản thân cũng là điều vô cùng quan trọng. Nếu không, hai thứ này sẽ bài xích lẫn nhau, dẫn đến người hấp thụ có thể tàn phế Nguyên Linh, thậm chí mất mạng."
Lời nói của Hà Trung khiến cho mọi người trở nên nghiêm trọng hơn, đồng thời cũng cảnh giác hơn với Huyễn Hồ Tâm. Ai cũng hiểu rõ, không phải ai cũng có thể hấp thụ Huyễn Hồ Tâm, và nếu hấp thụ không đúng cách, hậu quả sẽ khôn lường.
Lúc này, Vân Nam lên tiếng, phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
"Nguyên Linh của ta là Hắc Nanh, thuộc loại Khí Linh, không phù hợp dùng thứ này. Nên trao lại cho Đường My là phù hợp nhất."
Đường My vội vàng từ chối, ánh mắt nàng lộ rõ vẻ cảm kích: “Không được, Vân Nam ca ca. Huynh là người góp công lớn nhất trong việc giết Huyễn Vĩ Hồ và thu thập Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa. Muội đã nhận Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa rồi, nếu tiếp tục lấy Huyễn Hồ Tâm, chuyến đi lần này của huynh sẽ là không công mất.”
Nàng nói tiếp, giọng điệu có chút lo lắng: “Hơn nữa, muội cũng chưa từng nghe nói qua về việc có thể tiến hóa Nguyên Linh bằng cách hấp thụ tim của dã thú. Muội cũng không dám chắc là Huyễn Hồ Tâm này có phù hợp với Băng Tâm Ngọc Thỏ của mình hay không?”
Vân Nam mỉm cười, lắc đầu: “Chuyến đi này, mục đích của ta là để rèn luyện bản thân, tìm ra Khế Cơ cho mình, và học thêm kỹ năng chiến đấu. Đến nay, ta cũng đã gần hoàn thành mục tiêu rồi. Huyễn Hồ Tâm này, muội cứ nhận đi. Với thiên phú của muội, ta tin chắc muội có thể làm chủ được nó.”
Hắn nhìn vào ánh mắt Đường My, nói thêm: “Hơn nữa, nếu muội không nhận, ta cũng chẳng biết dùng nó để làm gì. Cho dù có mang đi đấu giá, e rằng cũng khó có thể tìm được người mua phù hợp, không những thế lại còn làm lộ bí mật của chuyến đi này, gây nguy hiểm không đáng có cho chúng ta.”
Đường My thấy Vân Nam thành khẩn như vậy, trong lòng vừa cảm kích, vừa có chút ngượng ngùng. Nàng nhìn vào Huyễn Hồ Tâm, cảm nhận được một sự thôi thúc kỳ lạ, như thể nó đang gọi nàng đến với nó. Cuối cùng, nàng gật đầu, nhận lấy Huyễn Hồ Tâm, nói: “Vậy… vậy muội xin nhận. Khi nào trở về Băng Tuyết Thành, muội sẽ nói phụ thân tìm những bảo vật tương đương để đền bù lại cho huynh.”
Cả nhóm cùng nhau cười nói, bầu không khí vui vẻ trở lại. Họ biết, những khó khăn, nguy hiểm vẫn còn đang chờ đợi phía trước. Nhưng họ đã cùng nhau vượt qua rất nhiều thử thách, và họ tin rằng, họ sẽ tiếp tục chiến đấu, bảo vệ lẫn nhau, và cùng nhau hoàn thành mục tiêu của mình.
Sau khi thu dọn đồ đạc và nghỉ ngơi, người thì tu luyện, người thì dưỡng thương. Bỗng nhiên, một ánh sáng kỳ lạ phát ra từ vị trí của Đường My, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Đường My, đang ngồi xếp bằng, tay ôm Huyễn Hồ Tâm. Bỗng nhiên, Huyễn Hồ Tâm bắt đầu rung lên, phát ra ánh sáng ngày càng rực rỡ, rồi từ từ bay lên, lơ lửng trước mặt nàng. Băng Tâm Ngọc Thỏ, Nguyên Linh của Đường My, cũng tự động xuất hiện, nhảy nhót xung quanh Huyễn Hồ Tâm, như thể đang bị thứ gì đó thu hút.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Hà Trung kinh ngạc hỏi, ánh mắt không rời khỏi diễn biến kỳ lạ trước mắt.
Mọi người đều hồi hộp quan sát, không ai dám lên tiếng. Huyễn Hồ Tâm, dưới tác động của một lực hút kỳ lạ, từ từ tiến đến gần Băng Tâm Ngọc Thỏ. Ánh sáng xanh lam và đỏ rực từ Huyễn Hồ Tâm bắt đầu lan tỏa, bao trùm lấy Băng Tâm Ngọc Thỏ, tạo thành một vòng xoáy năng lượng kỳ ảo.
Băng Tâm Ngọc Thỏ bắt đầu rung lên, phát ra tiếng kêu lạ lùng, thân hình nó từ từ biến đổi. Lớp lông trắng như tuyết của nó dần chuyển thành màu xanh lam nhạt, những đốm đỏ như lửa xuất hiện trên khắp cơ thể, tựa như những đóa hoa đang nở rộ trên nền băng tuyết. Đôi mắt màu ngọc bích biến thành hai ngọn lửa nhỏ, rực rỡ, vừa lạnh lẽo, vừa nóng bỏng. Chiếc sừng trên trán nó dài ra, tạo thành một hình xoắn ốc, tỏa ra hàn khí lạnh lẽo, xen lẫn với khí nóng hừng hực. Thân hình nó cũng lớn lên, trở nên uy nghi và mạnh mẽ hơn, những đường cong mềm mại được thay thế bằng những đường nét góc cạnh, đầy sức mạnh. Cùng lúc đó, trên lưng nó xuất hiện một lớp lông vũ mỏng, như một tấm áo choàng tinh xảo, vừa mềm mại, vừa cứng cáp, tỏa ra một luồng khí tức kỳ lạ, vừa thanh khiết, vừa mạnh mẽ. Băng Tâm Ngọc Thỏ đã tiến hóa, trở thành Cực Hàn Liệt Viêm Thỏ, một Nguyên Linh mạnh mẽ và độc đáo.
Năng lượng từ Huyễn Hồ Tâm dần dần hòa nhập vào cơ thể Đường My, đẩy khí tức của nàng tăng lên nhanh chóng. Nguyên lực trong cơ thể nàng cuộn trào mãnh liệt, kinh mạch được khai thông, sức mạnh tăng lên một cách chóng mặt. Từ Nguyên Đồ cấp 6, Đường My đã đột phá, đạt đến Nguyên Đồ cấp 8, chỉ trong chớp mắt.
Cực Hàn Liệt Viêm Thỏ, với hình thái mới, phát ra một tiếng kêu đầy uy lực, một làn sóng khí lạnh và nóng bao trùm lấy cả sơn cốc, những bông tuyết rơi chậm lại, sau đó bốc hơi, tạo thành một lớp sương mù kỳ ảo. Tuy sức mạnh chưa hoàn toàn làm chủ được, nhưng cũng đủ khiến cho mọi người phải kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Đường My mở mắt, ánh mắt nàng sáng ngời, toát lên vẻ tự tin và mạnh mẽ. Nàng cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể, sức mạnh của nàng đã được tăng lên một cách đáng kể.
"Cực Hàn Liệt Viêm Thỏ..." Đường My thì thầm, trong giọng nói không giấu được sự kinh ngạc và vui mừng.
“Xem ra, muội đã có một Nguyên Linh mạnh mẽ hơn rồi,” Vân Nam mỉm cười và chúc mừng.
“Vâng, cảm ơn Vân Nam ca ca,” Đường My đáp, “Nhờ huynh mà Nguyên Linh của muội mới có cơ hội tiến hóa như vậy. Sau này muội nhất định sẽ báo đáp huynh nhiều hơn nữa.”
Cả nhóm đứng dậy, tiếp tục trò chuyện về những chuyện đã xảy ra. Ai nấy đều cảm thấy phấn chấn và tràn đầy hy vọng. Sau khi nghỉ ngơi thêm một lát, họ quyết định rời khỏi Tử Vong Chi Cốc.
(Kết thúc chương 21)