Chương 19: Hắc Ám Chi Chủ

Chương 19. Nam nhân Bí Ẩn, Cuộc Hội Ngộ Sơn Cốc

1,700 chữ
6.6 phút
4 đọc

Bối cảnh: Bên trong Tử Vong Chi Cốc.

Trong lòng Tử Vong Chi Cốc, nơi tử khí âm u bao trùm, ba bóng người di chuyển nhanh nhẹn như những bóng ma, chỉ để lại sau lưng những vệt mờ ảo. Dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, dung mạo khôi ngô tuấn tú, y phục màu lam nhạt càng tôn lên vẻ cao quý, thoát tục. Ánh mắt hắn sắc bén, quan sát tỉ mỉ mọi thứ xung quanh, dường như không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.

Theo sát phía sau hắn là hai cận vệ trung thành. Vĩnh Lâm, nam nhân cao lớn, vạm vỡ, mặc giáp đen nặng nề, tay cầm Thiết Băng Chùy, một cây đại chùy được bao bọc bởi lớp băng dày, tỏa ra hàn khí bức người. Mỗi bước chân của hắn đều mạnh mẽ, vững chắc, như thể có thể nghiền nát mọi thứ dưới chân. Vĩnh Nhi, nữ nhân y phục tím nhạt, dung nhan thanh tú, đôi mắt sắc lạnh, tay cầm Song Hàn Kiếm, hai thanh đoản kiếm mảnh mai, nhưng sắc bén vô cùng. Nàng di chuyển nhẹ nhàng, uyển chuyển, tựa như một làn khói tím, thoắt ẩn thoắt hiện.

Bỗng nhiên, từ dưới lòng đất, một bầy Tử Cốt Mãng Xà trồi lên, vây quanh ba người. Chúng có kích thước to lớn, thân hình phủ đầy vảy trắng xám, đầu lâu tam giác há rộng, để lộ hàm răng sắc nhọn và chiếc lưỡi đỏ rực như mảnh lửa. Tử khí nồng đậm tỏa ra từ cơ thể chúng, khiến cho không gian xung quanh trở nên lạnh lẽo, âm u.

“Phiền phức,” nam nhân khẽ nhíu mày. Tử Cốt Mãng Xà tuy chỉ là Ám Hóa Thú cấp 1 sơ kỳ, nhưng chúng lại rất khó đối phó. Lớp vảy cứng chắc của chúng có thể chống lại được hầu hết các đòn tấn công vật lý, và nọc độc của chúng cũng rất nguy hiểm, có thể làm tê liệt đối thủ.

“Vĩnh Lâm, giải quyết nhanh gọn,” nam nhân lên tiếng, giọng nói trầm ổn nhưng không giấu được vẻ uy nghiêm.

“Rõ, thưa công tử.” Vĩnh Lâm cười lạnh, hai tay siết chặt Thiết Băng Chùy. Hắn vận chuyển nguyên lực, truyền vào cây chùy, khiến cho lớp băng bao quanh nó phát ra ánh sáng xanh nhạt.

"Thiết Băng Toái Địa!"

Vĩnh Lâm hét lớn, vung Thiết Băng Chùy đập mạnh xuống đất. Một luồng hàn khí khủng khiếp từ cây chùy bộc phát ra, lan tỏa khắp mặt đất, đóng băng mọi thứ trong phạm vi mười trượng. Những con Tử Cốt Mãng Xà, không kịp phản ứng, liền bị đóng băng thành những bức tượng băng, bất động.

Vĩnh Nhi, nhân cơ hội này, lướt tới, hai thanh Song Hàn Kiếm trong tay nàng múa lên như một cơn lốc xoáy. Những lưỡi kiếm sắc bén, mang theo hàn khí lạnh lẽo, chém xuống những bức tượng băng, khiến chúng vỡ vụn thành từng mảnh.

Chỉ trong chốc lát, cả bầy Tử Cốt Mãng Xà đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Vĩnh An gật đầu hài lòng, rồi tiếp tục lên đường, không thèm ngoảnh lại nhìn những xác chết nằm la liệt trên mặt đất.

“Chúng ta càng đến gần, tử khí càng đậm đặc. Vĩnh Dạ Chi Tâm chắc chắn ở gần đây," nam nhân nói, "Đừng để bất cứ thứ gì cản đường chúng ta.”

Vĩnh Lâm và Vĩnh Nhi đồng loạt cúi đầu: “Tuân lệnh, công tử.”

Ở một hướng khác trong Tử Vong Chi Cốc, Vân Nam đang dẫn Đường My men theo con đường mòn gập ghềnh, hiểm trở. Vân Nam tay cầm một viên đá nhỏ màu đen, phát ra ánh sáng mờ nhạt, dẫn đường cho hai người.

"Đây là Hắc Ám Chi Phấn của huynh sao? Nó có thể giúp chúng ta tìm thấy những người khác sao?" Đường My vừa chạy vừa hỏi. Nàng mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, mái tóc đen dài được búi gọn gàng, lộ ra khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp. Khí tức của nàng vẫn giữ ở mức độ Nguyên Đồ cấp 6, tuy không quá mạnh mẽ, nhưng đôi mắt nàng toát lên vẻ kiên định và thông minh, không hề nao núng trước những nguy hiểm rình rập trong Tử Vong Chi Cốc.

"Ừm," Vân Nam gật đầu, "Hắc Ám Chi Phấn có thể cảm nhận được khí tức của những người mang theo nó. Tuy nhiên, nó chỉ có thể xác định được vị trí đại khái, không thể biết chính xác được."

Vân Nam nhíu mày. Hắn đã cảm nhận được khí tức của mọi người, nhưng nó rất yếu ớt, như thể họ đang gặp nguy hiểm.

"Đường My," Vân Nam nói, "Tốc độ di chuyển của Hắc Tam và Hắc Tứ rất nhanh. Bọn họ bỗng dưng chậm lại thế này, hình như có chuyện gì đó không ổn."

"Vậy chúng ta phải nhanh lên," Đường My lo lắng nói, "Có thể họ đang gặp nguy hiểm."

Cả hai tăng tốc, chạy nhanh hơn. Trên đường đi, họ liên tục gặp phải những bầy dã thú như Sa Hành Giả và Vong Hồn Điểu, nhưng hai người phối hợp vô cùng ăn ý để quét sạch chúng.

"Hàn Băng Chưởng!"

Đường My tung ra một chưởng, một luồng hàn khí từ lòng bàn tay nàng bộc phát ra, đóng băng những con Sa Hành Giả đang lao tới.

"Hắc Nanh Trảm!"

Vân Nam vung Hắc Nanh, những đường kiếm khí sắc bén màu đen xé gió lao đi, chém tan những con Sa Hành Giả đã bị đóng băng.

"Vong Hồn Điểu, những con dã thú này rất phiền phức. Chúng ta nên tránh chúng," Vân Nam nói với Đường My, rồi sử dụng Hắc Ám Phân Thân để đánh lạc hướng bầy Vong Hồn Điểu, mở đường máu cho hai người chạy thoát.

Vân Nam vừa chạy vừa quan sát xung quanh, tìm kiếm dấu vết của Hắc Tam và Hắc Tứ. Hắn lo lắng, không biết họ đã gặp phải chuyện gì.

Sau một hồi tìm kiếm, Vân Nam và Đường My cuối cùng cũng đến được một sơn cốc rộng lớn. Ngay từ xa, họ đã cảm nhận được một luồng linh khí nồng đậm, xen lẫn với tử khí, tỏa ra từ trong sơn cốc. Ở trung tâm sơn cốc, một viên tinh thể khổng lồ, với hai màu đỏ và xanh đang phát ra ánh sáng rực rỡ, chính là Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa.

Tuy nhiên, bên trong sơn cốc, một trận chiến khốc liệt đang diễn ra. Hắc Tam, Hắc Tứ, Hà Trung và Hứa Minh Tuyết đang bị một con Sa Mạc Chi Vương (dã thú cấp 2, có kích thước to lớn, với lớp vảy cứng như thép và khả năng phun cát) dẫn theo một bầy Sa Hành Giả bao vây. Bốn người, tuy tu vi đều là Nguyên Sĩ hậu kỳ và đỉnh phong, nhưng số lượng kẻ địch quá đông, khiến cho họ dần rơi vào thế yếu.

"Cố giữ vững đội hình!" Hắc Tam hét lớn, trên người hắn đã chi chít những vết thương, máu chảy ròng ròng. Hắn vung Thiết Tí Quyền, đánh bay một con Sa Hành Giả đang lao tới.

"Đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ thoát ra khỏi đây!" Hắc Tứ nói, tung người lên cao, né tránh đòn tấn công của một con Sa Hành Giả. Hắn sử dụng Ảnh Tập, di chuyển với tốc độ cực nhanh, tấn công kẻ địch từ phía sau.

Nhưng số lượng kẻ địch quá đông, khiến cho Hắc Tam và Hắc Tứ dần kiệt sức. Hà Trung và Hứa Minh Tuyết cũng đã bị thương, không còn sức chiến đấu.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Vân Nam không chút do dự, lao thẳng vào vòng chiến.

"Hắc Nanh Trảm!"

Vân Nam hét lớn, vung Hắc Nanh, chém ra một đường kiếm khí màu đen, xé gió lao về phía Sa Mạc Chi Vương. Đường kiếm khí sắc bén, mang theo Hắc Ám Chi Lực, dễ dàng xuyên thủng lớp vảy cứng chắc của Sa Mạc Chi Vương, khiến nó lùi lại mấy bước.

Đường My cũng không đứng yên. Nàng triệu hồi Băng Tâm Ngọc Thỏ, nàng lập tức dùng Tật Phong Bộ nhanh chóng di chuyển đến giữa đội hình, đồng thời đưa tay kết ấn, một lớp Băng Tinh Hộ Thể từ Thú Linh của nàng liền bao lấy tất cả thành viên trong đội, lớp băng vững chắc vừa làm lá chắn vừa có tác dụng làm ngưng kết các vết thương.

Với sự xuất hiện của Vân Nam và Đường My, cục diện trận chiến nhanh chóng thay đổi. Vân Nam, với sức mạnh của Nguyên Đồ cấp 10, Hắc Nanh và Hắc Ám Phân Thân, liên tục tung ra những đòn tấn công mạnh mẽ, khiến cho đám dã thú không kịp trở tay. Đường My, với Băng Tâm Ngọc Thỏ, không ngừng hỗ trợ đồng đội, suy yếu kẻ địch, và chữa trị vết thương.

Sau một hồi kịch chiến, cuối cùng, Sa Mạc Chi Vương và bầy Sa Hành Giả cũng bị tiêu diệt hoàn toàn. Vân Nam, Đường My, Hắc Tam, Hắc Tứ, Hà Trung và Hứa Minh Tuyết đều thở hổn hển, trên người đầy vết thương.

"Cảm ơn huynh, Vân Nam ca ca," Đường My nói, "Nếu không có huynh, chúng ta đã gặp nguy hiểm rồi."

"Không có gì," Vân Nam mỉm cười, "Đều là tại những dã thú này đã bị tiêu hao quá nửa, ta chỉ nhân cơ hội đánh len thôi. Chứ nếu ở trạng thái hoàn chỉnh, hoàn toàn không phải đối thủ của Sa Mạc Chi Vương."

Hắn quay sang Hắc Tam và Hắc Tứ: "Hai người không sao chứ?"

"Chúng ta không sao, thiếu gia," Hắc Tam đáp, "Chỉ là bị thương nhẹ thôi."

"Ừm," Vân Nam gật đầu, "Vậy chúng ta mau chóng thu thập Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa thôi."

(Kết thúc chương 19)

Bạn đang đọc truyện Hắc Ám Chi Chủ của tác giả Tiểu Hỏa Long. Tiếp theo là Chương 20: Nanh Tịch Diệt, Dạ Hỏa Thức Tỉnh