Bối cảnh: Tử Vong Chi Cốc.
Vân Nam ngồi tựa lưng vào một tảng đá lớn, nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở. Trận chiến với tên cận vệ Hàn gia đã khiến hắn tiêu hao không ít nguyên lực, những vết thương trên người vẫn còn âm ỉ đau. Tuy nhiên, cảm giác mệt mỏi không thể lấn át được sự phấn khích đang dâng trào trong lòng hắn. Hắn cảm nhận rõ ràng sức mạnh Hắc Ám Chi Nguyên đang cuộn trào mãnh liệt hơn bao giờ hết, những kinh mạch trong cơ thể như được khai thông, rộng mở hơn. Vân Nam biết, hắn đã chạm đến ngưỡng cửa của một cảnh giới mới.
"Nguyên Đồ cấp 10." Vân Nam khẽ thì thầm, một nụ cười hiện lên trên khóe môi. Hắn nắm chặt tay, cảm nhận nguồn năng lượng dồi dào đang tuôn chảy trong cơ thể. Chỉ còn một bước nữa thôi, hắn sẽ đạt đến Nguyên Sĩ. Một cánh cửa mới đang mở ra trước mắt, hứa hẹn những khả năng và sức mạnh mới.
Huyết Ảnh Ma Nhện lặng lẽ bò ra từ bóng tối, sáu chiếc chân sắc nhọn khẽ chạm đất, không gây ra một tiếng động nào. Nó di chuyển quanh Vân Nam, như một bóng ma trung thành, canh gác bảo vệ chủ nhân. Vân Nam mở mắt ra, nhìn con ma nhện, ánh mắt hắn ánh lên vẻ tán thưởng. Huyết Ảnh Ma Nhện thực sự là một trợ thủ đắc lực, một vũ khí bí mật mà hắn có thể tin tưởng.
"Cảm ơn ngươi, Huyết Ảnh," Vân Nam khẽ nói. Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên lớp vỏ cứng cáp của ma nhện, truyền một luồng Hắc Ám Chi Lực vào cơ thể nó, giúp nó nhanh chóng hồi phục.
Bỗng nhiên, Vân Nam cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ thoảng qua. Hắn nhíu mày, một cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Hắn đứng dậy, cảnh giác quan sát xung quanh. Tử Vong Chi Cốc vốn đã âm u, giờ đây càng trở nên quỷ dị hơn. Màn sương mù dày đặc như một bức tường vô hình, che khuất tầm nhìn, khiến cho không gian trở nên bí ẩn và khó lường.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong Tử Vong Chi Cốc, Hàn Thiên Vũ đứng lặng người, sắc mặt tái mét. Trên tay hắn, lệnh bài sinh mệnh của Tử Hàn đang bốc cháy dữ dội, rồi tan biến thành tro bụi.
"Không thể nào!" Hàn Thiên Vũ thốt lên, giọng nói run rẩy. Tử Hàn, cận vệ thân tín của hắn, một Nguyên Sĩ trung kỳ tài năng, vậy mà đã chết. Hắn không thể chấp nhận sự thật này.
Thanh Nhược và Thanh Ty đứng sau lưng Hàn Thiên Vũ, cũng không giấu nổi vẻ kinh hoàng. Cả hai đều là Nguyên Sư, nhưng khi bước vào Tử Vong Chi Cốc, một cấm chế cổ xưa đã áp chế tu vi của họ xuống Nguyên Sĩ đỉnh phong. Tử Hàn, với thực lực Nguyên Sĩ trung kỳ, lại càng khó chết dưới tình huống này.
Cấm chế này là một phần của bí mật Tử Vong Chi Cốc, được tạo ra bởi các cường giả thời thượng cổ. Nó ngăn cản những Nguyên Giả có tu vi quá cao tiến vào, đồng thời cũng khiến cho Tử Vong Chi Cốc trở thành một nơi rèn luyện lý tưởng cho những Nguyên Giả cấp thấp.
"Ai có thể giết được Tử Hàn trong tình huống này?" Thanh Nhược lẩm bẩm, giọng nói đầy vẻ khó tin. "Chẳng lẽ là Ám Hóa Thú cấp cao?"
Thanh Ty lắc đầu: "Không thể nào. Tử Hàn tuy bị áp chế tu vi, nhưng thực lực vẫn rất mạnh. Hơn nữa, hắn còn có Băng Tinh Thuẫn hộ thân, ngay cả Ám Hóa Thú cấp 2 cũng chỉ có thể làm hắn bị thương, không đến nỗi mất mạng chứ."
Hàn Thiên Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Hắn càng không tin Tử Hàn có thể chết dưới tay một Nguyên Giả nào khác. Trong bí cảnh lần này, dưới tình huống một đánh một, e là chạm vào được Tử Hàn còn khó khăn chứ đừng nói là hạ sát, nhưng hắn cũng không thể phủ nhận khả năng này.
"Thù giết thân tín này..." Hàn Thiên Vũ nghiến răng, "Ta nhất định sẽ tìm ra ngươi, và bắt ngươi phải trả giá cho cái chết của Tử Hàn."
Hàn Thiên Vũ quay sang hai tên cận vệ: "Chúng ta đi. Phải tìm cho ra tên khốn đó. Mạng của Tử Hàn, phải được trả bằng máu!"
Ba người lao nhanh về phía trước, biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Vân Nam, sau khi cảm nhận được luồng khí tức kỳ lạ kia đã biến mất, mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn tiếp tục di chuyển, hướng về phía nơi phát ra tín hiệu của Hắc Ám Chi Phấn.
Vân Nam di chuyển rất nhanh, hắn dường như đã quen với địa hình hiểm trở và không khí âm u của Tử Vong Chi Cốc. Hắn lướt qua những tảng đá lởm chởm, những bộ xương khô nằm rải rác, không hề nao núng.
"Gần đến rồi," Vân Nam lẩm bẩm. Hắn có thể cảm nhận được, khí tức của Đường My đang ở rất gần.
Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng động phát ra từ phía trước. Hắn dừng lại, nín thở lắng nghe. Đó là tiếng va chạm của binh khí, tiếng gầm rú của dã thú, và cả tiếng kêu la của con người.
Vân Nam nhíu mày, hắn nhận ra có người đang chiến đấu. Hắn tăng tốc, chạy về phía phát ra tiếng động.
Khi đến nơi, Vân Nam thấy Đường My đang bị một bầy Sa Hành Giả bao vây. Nàng đang vung cây kiếm băng, tạo ra những âm thanh chói tai, tấn công đám quái vật. Băng Tâm Ngọc Thỏ cũng đã được triệu hồi, nó đang phun ra những luồng hàn khí, đóng băng một số con Sa Hành Giả.
Tuy nhiên, đám Sa Hành Giả quá đông và hung hãn. Chúng liên tục tấn công Đường My, khiến nàng dần rơi vào thế yếu. Trên người nàng đã có vài vết thương, máu chảy ròng ròng.
"Đường My!" Vân Nam hét lớn, lao vào vòng chiến.
"Vân Nam ca ca!" Đường My mừng rỡ kêu lên khi nhìn thấy hắn.
Vân Nam không nói gì, hắn rút Hắc Nanh ra, chém về phía đám Sa Hành Giả. Hắc Nanh, được bao bọc bởi Hắc Ám Chi Lực, tỏa ra một luồng khí tức đáng sợ, khiến đám Sa Hành Giả phải chùn bước.
Vân Nam sử dụng Hắc Nanh Trảm và Hắc Nanh Xuyên Thích, liên tục tấn công đám Sa Hành Giả. Kiếm khí sắc bén, như lưỡi hái tử thần, chém xuống đám quái vật, khiến chúng gục ngã la liệt.
Chỉ trong chốc lát, Vân Nam đã tiêu diệt gần hết đám Sa Hành Giả. Con cuối cùng, thấy đồng bọn bị giết, liền hoảng sợ bỏ chạy.
"Muội không sao chứ?" Vân Nam quay sang hỏi Đường My.
"Muội không sao, Vân Nam ca ca," Đường My đáp, "Cảm ơn huynh đã cứu muội."
"Không có gì," Vân Nam mỉm cười, "Chúng ta mau chóng tìm những người khác thôi."
"Vâng," Đường My gật đầu.
Hai người tiếp tục lên đường, men theo con đường mòn, tiến sâu hơn vào Tử Vong Chi Cốc.
"Đường My," Vân Nam hỏi, "Cô có biết vị trí của Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa không? Đi lung tung trong này không phải là một ý hay."
Đường My lấy ra một tấm bản đồ mô phỏng, chỉ vào một điểm được đánh dấu bằng một vòng tròn đỏ.
"Theo bản đồ này," Đường My nói, "Băng Hỏa Nguyên Tinh Hoa ở khu vực phía Bắc của Tử Vong Chi Cốc. Nhưng muội không có thông tin cụ thể về cạm bẫy hoặc nguy hiểm trên đường đi."
Vân Nam nhìn vào bản đồ, trầm ngâm suy nghĩ.
"Xem ra, chúng ta phải cẩn thận hơn," Vân Nam nói, "Tử Vong Chi Cốc này, không hề đơn giản như chúng ta tưởng. Ưu tiên hội họp lại với mọi người trước."
(Kết thúc chương 18)