Bối cảnh: Hắc Nguyệt Gia Phủ, trên đường đến Thành Băng Tuyết.
"Khế Cơ..." Vân Nam lẩm bẩm, ánh mắt xa xăm. Hắn biết, mình không thể mãi nhốt mình trong phủ. Hắn cần phải ra ngoài, rèn luyện, tìm kiếm cơ hội đột phá. Và Tử Vong Chi Cốc , nơi được mệnh danh là vùng đất chết chóc, chính là địa điểm lý tưởng.Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua màn sương mờ ảo, Vân Nam đã sẵn sàng cho chuyến lịch luyện của mình. Hắn đứng trước cổng Hắc Nguyệt gia phủ, tạm biệt phụ thân và chị gái.
"Vân Nam, con đi đường cẩn thận," Hắc Kình dặn dò, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng, "Tử Vong Chi Cốc không phải là nơi dễ dàng. Hãy nhớ, an toàn là trên hết."
"Con biết rồi, phụ thân," Vân Nam đáp, "Con sẽ cẩn trọng."
"Đây, đệ cầm lấy cái này," Hắc Vân Thanh lên tiếng, đưa cho Vân Nam một chiếc hộ tâm kính nhỏ, được chạm khắc tinh xảo, "Đây là Hộ Tâm Kính , một món Linh Binh nhất phẩm, có thể đỡ được một đòn toàn lực của Nguyên Sư. Hãy mang theo bên mình, phòng khi bất trắc."
"Cảm ơn tỷ tỷ," Vân Nam đón lấy Hộ Tâm Kính, cảm nhận được luồng nguyên lực ấm áp tỏa ra từ nó.
"Nhớ giữ liên lạc với tỷ," Hắc Vân Thanh dặn dò thêm, "Có chuyện gì, hãy lập tức báo cho tỷ biết. Tỷ sẽ chờ ngày cùng đệ ở Học Viện Tinh Võ."
"Vâng, tỷ tỷ," Vân Nam gật đầu.
Sau khi tạm biệt gia đình, Vân Nam lên đường. Lần này, ngoài Huyết Ảnh Ma Nhện vẫn đang che giấu, hắn còn có thêm hai cận vệ do Hắc Kình sắp xếp đi cùng. Đó là Hắc Tam và Hắc Tứ , hai huynh đệ đều là Nguyên Sĩ đỉnh phong (cấp 20), trung thành tuyệt đối với Hắc Nguyệt gia.
Hắc Tam, người cao lớn, vạm vỡ, có Nguyên Linh là Thiết Tí Viên , một loại Thú Linh có khả năng cường hóa sức mạnh của cánh tay, giúp hắn có thể tung ra những cú đấm uy lực. Còn Hắc Tứ, người có thân hình nhanh nhẹn, linh hoạt, sở hữu Nguyên Linh là Ảnh Báo , một loại Thú Linh cho phép hắn di chuyển với tốc độ cực nhanh và có khả năng ẩn nấp trong bóng tối.
Ba người lên ngựa, hướng về phía Bắc, bắt đầu hành trình đến Thành Băng Tuyết. Trên đường đi, Vân Nam tranh thủ luyện tập, củng cố căn cơ, đồng thời tìm hiểu thêm về Tử Vong Chi Cốc.
Ban đêm, khi cả nhóm dừng chân nghỉ ngơi bên đường, Vân Nam thường lặng lẽ rời khỏi lều trại, tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện. Hắn muốn thử nghiệm một ý tưởng mới nảy sinh trong đầu - phát triển kỹ năng ngụy trang của Huyết Ảnh Ma Nhện.
Lần đầu tiên, hắn thử nghiệm trong không gian tu luyện của Hắc Ám Chi Nguyên. Sau khi gọi Huyết Ảnh Ma Nhện ra, Vân Nam bắt đầu tập trung, vận dụng Hắc Ám Chi Lực, bao bọc lấy cơ thể mình. Hắn cảm nhận được một luồng năng lượng hắc ám đang bao phủ lấy hắn, khiến cho thân hình hắn trở nên mờ ảo, như hòa lẫn vào bóng tối. Sau đó, hắn lại tiếp tục gọi ra 1 luồng hắc ám chi lực, bao phủ lấy 1 khoảng không gian xung quanh, tạo thành 1 thân ảnh mờ ảo giống hệt mình.
"Đây là..." Vân Nam kinh ngạc, "Huyễn Ảnh?"
Hắn thử di chuyển, và phát hiện ra rằng, cái bóng mờ kia cũng di chuyển theo, giống hệt như một bản sao của hắn.
Sau đó, hắn lại thử nghiệm bằng cách đi đến gần, dung nhập vào với cái bóng. Vân Nam phát hiện, khi hắn dung nhập vào với cái bóng, hắn có thể dễ dàng hoán đổi vị trí với nó.
"Thú vị đấy," Vân Nam mỉm cười, "Vậy mà còn có thể làm được thế này."
Nhưng Vân Nam không dừng lại ở đó. Hắn tiếp tục nghiên cứu, tìm cách kết hợp khả năng của Hắc Ám Chi Nguyên với kỹ năng ẩn thân của Huyết Ảnh Ma Nhện. Hắn thử nghiệm nhiều lần, thất bại có, thành công có, cuối cùng, hắn cũng tìm ra cách.
Bằng cách sử dụng Hắc Ám Chi Lực để tạo ra một lớp sương mù đen mỏng, bao phủ lấy cơ thể, Vân Nam có thể che giấu khí tức và hình dạng của mình, trở nên gần như vô hình. Hơn nữa, hắn còn có thể tạo ra một huyễn ảnh giống hệt mình, di chuyển và hành động theo ý muốn, trong khi bản thân hắn thì ẩn mình trong bóng tối, chờ đợi thời cơ.
Vân Nam đặt tên cho kỹ năng mới này là Hắc Ám Phân Thân . Hắn biết, đây sẽ là một vũ khí lợi hại, giúp hắn có thể đánh bại kẻ thù một cách bất ngờ và hiệu quả.
Sau nhiều ngày di chuyển, cuối cùng, nhóm của Vân Nam cũng đến gần khu vực Thành Băng Tuyết. Khi đi ngang qua một khu rừng rậm rạp, bỗng nhiên, họ nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết từ phía xa vọng lại.
"Cứu... cứu với!"
Vân Nam nhíu mày, ra hiệu cho Hắc Tam và Hắc Tứ dừng lại.
"Có chuyện gì vậy?" Hắc Tam hỏi.
"Hình như có người đang gặp nguy hiểm," Vân Nam đáp, "Chúng ta mau đến xem sao."
Hắc Tứ do dự: "Thiếu gia, hay là chúng ta đừng nên lo chuyện bao đồng. Đây có thể là một cái bẫy."
"Không được," Vân Nam lắc đầu, "Chúng ta không thể làm ngơ trước tiếng kêu cứu của người khác."
Nói rồi, Vân Nam vận dụng Hắc Ám Phân Thân, để lại một huyễn ảnh ngay tại vị trí đang đứng rồi nhanh chóng sử dụng kỹ năng, ẩn mình vào bóng tối, tiến về phía phát ra tiếng kêu, Huyền Ảnh cũng theo đó mà tiến lên. Hắc Tam và Hắc Tứ nhìn nhau, rồi cũng đành phải đi theo.
Vân Nam di chuyển nhanh nhẹn, linh hoạt, như một bóng ma, len lỏi qua các tán cây, bụi rậm. Hắn nhanh chóng đến được nơi phát ra tiếng kêu cứu.
Ở đó, hắn thấy một cỗ xe ngựa đang bị bao vây bởi một đám cướp. Đám cướp khoảng hơn hai mươi tên, ai nấy đều hung hãn, tay cầm đao kiếm sáng loáng. Tên cầm đầu là một đại hán cao lớn, vạm vỡ, với khuôn mặt dữ tợn, trên người toát ra khí tức của Nguyên Sĩ đỉnh phong. Nguyên Linh của hắn là một con Hỏa Hùng , đang gầm gừ, phun ra những ngọn lửa nóng rực, uy hiếp những người trong xe ngựa. Còn lại, đám lâu la có khí tức phân bố từ Nguyên Đồ cấp 5 đến Nguyên Sĩ cấp 15. Nguyên Linh của chúng cũng rất đa dạng, từ Khí Linh như đao, kiếm, thương, chùy, v.v., đến Thú Linh như Hắc Lang, Độc Xà, v.v.
"Mau xuống xe, giao nộp hết của cải đây!" Tên cầm đầu hét lớn, "Nếu không, đừng trách bọn ta ra tay độc ác!"
Từ bên trong xe ngựa, một giọng nói run rẩy vang lên: "Các vị hảo hán, xin tha mạng! Chúng tôi xin giao nộp hết của cải, chỉ xin các vị tha cho chúng tôi một con đường sống."
"Hừ, muộn rồi!" Khi nhận ra giọng nói trên xe ngựa là một nữ tử, tên cầm đầu cười khẩy, "Hôm nay, các ngươi, ai cũng đừng hòng thoát!"
Đúng lúc này, từ phía sau, Hắc Tam và Hắc Tứ cũng vừa đuổi kịp.
"Thiếu gia, chúng ta làm gì bây giờ?" Hắc Tam hỏi.
"Cứu người," Vân Nam đáp.
Nói rồi, Vân Nam ra hiệu cho huyễn ảnh của mình, đang đứng cạnh Hắc Tam và Hắc Tứ, từ từ tiến về phía cỗ xe ngựa. Hắc Tam và Hắc Tứ, tuy không hiểu ý đồ của Vân Nam, nhưng vẫn làm theo.
Ba người (bao gồm cả huyễn ảnh của Vân Nam) xông ra, tấn công đám cướp. Hắc Tam với Thiết Tí Viên, vung nắm đấm thép, đánh bay hai tên cướp. Hắc Tứ, với tốc độ của Ảnh Báo, thoắt ẩn thoắt hiện, tung ra những đòn tấn công chí mạng.
Vân Nam, vẫn ẩn mình trong bóng tối, quan sát tình hình. Huyễn Ảnh đặt ra ban đầu, vẫn thực hiện các đòn tấn công, đặc biệt còn có thể mô phỏng sử dụng Nguyên Linh Hắc Nanh.
Trận chiến diễn ra ác liệt. Đám cướp, tuy đông, nhưng không phải là đối thủ của Hắc Tam và Hắc Tứ. Hai người, với thực lực Nguyên Sĩ đỉnh phong, dễ dàng áp đảo đám lâu la.
Tên cầm đầu thấy vậy, gầm lên một tiếng, vung thanh đại đao, chém về phía huyễn ảnh của Vân Nam. Huyễn ảnh của Vân Nam không tránh né, mà giơ tay ra đỡ.
"Keng!"
Một tiếng kim loại va chạm vang lên. Huyễn ảnh của Vân Nam, dưới sức mạnh của tên cầm đầu, đã bị đánh tan, hóa thành một làn khói đen rồi tan biến.
"Hả?" Tên cầm đầu ngạc nhiên, "Là ảo ảnh?"
Hắn còn chưa kịp định thần, thì một luồng hàn khí lạnh lẽo đã ập đến từ phía sau. Hắn vội vàng quay người lại, vung đao lên đỡ.
"Choang!"
Một tiếng nổ lớn vang lên. Tên cầm đầu bị đánh bay ra xa, đập mạnh vào một gốc cây, hộc máu mồm.
Vân Nam, từ trong bóng tối, từ từ hiện thân, tay cầm Hắc Nanh, ánh mắt lạnh lùng.
"Ngươi... ngươi là ai?" Tên cầm đầu hoảng sợ, nhìn Vân Nam chằm chằm.
"Người lấy mạng ngươi" Vân Nam lạnh giọng đáp.
"Đừng… đừng giết ta, ta sẽ cho người tất cả của cải của bọn ta" Tên cầm đầu run rẩy, "Chúng ta trước giờ chỉ cướp của cải, chưa từng giết người. Xin thiếu hiệp tha mạng"
"Còn có chuyện tốt như vậy? Khi nãy là ai đòi hôm nay đừng người nào thoát khỏi nơi này." Vân Nam nhếch mép cười.
Hắn vung Hắc Nanh, định kết liễu tên cầm đầu. Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên trong xe ngựa:
"Khoan đã, thiếu hiệp!"
Một thiếu nữ xinh đẹp, với khuôn mặt thanh tú và đôi mắt to tròn, bước ra từ trong xe ngựa. Nàng mặc một bộ váy màu trắng, toát lên vẻ thanh tao, thoát tục.
"Cô nương, cô có chuyện gì vậy?" Vân Nam hỏi.
"Xin thiếu hiệp hãy tha cho hắn," Thiếu nữ nói, "Quả thật trước giờ, hắn hoạt động ở vùng này. Chỉ cướp của chứ chưa từng giết ai."
Vân Nam nhìn thiếu nữ một lúc, rồi gật đầu: "Được, ta sẽ tha cho hắn lần này. Nhưng nếu lần sau ta còn gặp lại, ta sẽ không nương tay đâu."
Nói rồi, Vân Nam quay sang tên cầm đầu: "Cút đi!"
Tên cầm đầu như được đại xá, vội vàng cùng đám lâu la tháo chạy.
"Đa tạ thiếu hiệp đã ra tay cứu giúp," Thiếu nữ cúi đầu, "Ta là Đường Tâm , con gái của gia chủ Đường gia ở Băng Tuyết thành, xin hỏi thiếu hiệp tôn tính đại danh?"
"Ta là Hắc Vân Nam," Vân Nam đáp.
"Vân Nam công tử," Đường Tâm nói, "Ân cứu mạng của công tử, ta nhất định sẽ báo đáp. Không biết công tử có thể cho ta biết quý danh của gia tộc và nơi ở không? Ta sẽ đích thân đến tạ ơn."
Vân Nam do dự một chút, rồi đáp: "Ta là người của Hắc Nguyệt gia."
"Hắc Nguyệt gia?" Đường Tâm ngạc nhiên, "Là gia tộc Hắc Nguyệt ở Thành U Minh sao?"
"Đúng vậy," Vân Nam gật đầu.
"Thật không ngờ," Đường Tâm mỉm cười, "Ta cũng đang định đến Thành U Minh đây. Có duyên, chúng ta sẽ gặp lại."
Nói rồi, Đường Tâm quay sang người lái xe: "Chú Phúc, chúng ta đi thôi."
Người lái xe, một trung niên nam tử với khí tức Nguyên Đồ, gật đầu, rồi đánh xe ngựa đi về phía trước. Lúc này, Vân Nam mới để ý đến cỗ xe ngựa đó, nó toát lên 1 thứ ánh sáng nhàn nhạt, bao phủ lấy tất cả người trong phạm vi của cỗ xe. Thứ ánh sáng đó, đang dần dần mờ đi. Đường Tâm quay sang nhìn Vân Nam, ánh mắt có chút suy tư, rồi mỉm cười, cho xe ngựa lăn bánh.
"Thiếu gia, chúng ta làm gì tiếp theo?" Hắc Tam hỏi.
"Chúng ta tiếp tục lên đường," Vân Nam đáp, "Đi đến Băng Tuyết Thành."
(Kết thúc chương 12)
*Giải thích một chút về Tử Vong Chi Cốc: nơi này nằm giữa hai Lãnh địa Hắc phong và Hoàng Cực. Mà phía Đông của Lãnh địa Hắc Phong là thành Băng Tuyết. Vậy nên muốn đến Tử Vong Chi Cốc, buộc phải qua thành này.