Ngày tiếp theo, Cường không tới viện, cậu lên xe đi Hà Đông, đến nghĩa địa, trên tay cầm một chiếc áo sơ mi. Sau khi đào được một cô gái lên, Cường bật lắp quan tài, đây là lựa chọn để kết thúc tất cả những đau khổ đã tồn tại suốt một năm qua. Như vẫn giữ nguyên tư thế trong quan, lá bùa dính trên trán cô ấy, cậu lấy chiếc áo đặt vào bàn tay Như, đó là món đồ Quân vẫn mặc, Cường nói:
- Anh ta đã tới tìm cô, thời gian qua khiến cô phải chịu giày vò như vậy, tôi sẽ kết thúc tất cả ngay bây giờ. Tôi có lỗi với hai người, chặng đường tiếp theo cô sẽ không phải cô đơn nữa, xin hãy nhắn lại với anh ta, tôi cảm ơn anh ấy rất nhiều, món nợ này tôi sẽ đền đáp lại cho hai người vào kiếp sau. Xin cô hãy yên tâm quay lại âm giới, đi tiếp chặn đường siêu sinh.
Dứt lời, Cường đào chiếc bình sứ lên, mở nắp ra và đặt sang bên cạnh nơi Như nằm. Tiếp theo cậu từ từ gỡ lá bùa Cản thi trên trán cô ấy ra, lúc đó cậu cũng không chắc là cô ấy có nghe được hết những lời chân tình vừa rồi hày không, nhưng bàn tay đang nắm chiếc áo kia chợt siết chặt lại. Cường nhanh chóng kết ấn, cậu hướng lòng bàn tay vào trán cô ấy, sau khi đọc hết khẩu quyết, Cường hô:
- Hóa.
Vài giây sau không thấy cô gái động đậy nữa, cơ thể cứng nhắc bỗng nứt ra, sau đó từ từ tan vỡ. Đây là kết thúc của toàn cuộc, mọi thứ đều hóa hư vô, nhưng giữa sự hư vô lại hình thành những mối dây liên kết. Khi sống không thể ở bên nhau, chỉ mong chết đi lại được đoàn tụ, đó có chăng cũng là một kết thúc viên mãn.
Vừa lấp xong một không lâu, Cường nhận được một cuộc điện thoại, đầu dây bên kia là tiếng chị khóc nghẹn. Chị gọi cho cậu để thông báo cha đã trút hơi thở cuối cùng, có thể nói cha đã hoàn thành tâm nguyện, ra đi bên cạnh người thân của mình. Cường chỉ biết nói xin lỗi, cậu xin lỗi chị, xin lỗi vì không thể ở bên cạnh chị lúc này. Thật tâm, Cường muốn xin lỗi vì đã không thể giữ cha ở lại. Tiếng nấc nghẹn của Cường hòa vào trong gió, nghe vừa có phần bi ai lại vừa có phần thanh thản.
Trở về sau chuyến này, Cường quay lại nhà Quân, vô tình, cậu thấy Chó điên đang đứng dưới sân nhìn lên, thấy cậu nó liền nuốt lại nước mắt. Thằng bé hỏi:
- Anh ấy sẽ không về nữa sao?
- Chắc vậy, anh ta đã đi xa rồi, còn lâu nữa chúng ta mới gặp lại anh ấy - Cường an ủi thằng bé. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Chó Điên dùng kính ngữ khi nhắc đến Quân, thằng bé vẫn nghĩ là hắn sẽ quay về nên thường xuyên qua đây chờ.
- Từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho người anh em, hay là chuyển qua chỗ tôi ở luôn đi - Cường hại nói.
- Gọi tôi là Vũ, đấy là tên anh ấy đặt cho tôi ngày trước - Thằng bé đáp.
Vậy ra người đặt tên cho nó là Quân, Cường gật đầu, hỏi nó có muốn qua nhà cậu ở không, thằng bé từ chối, nó muốn ở lại đây hơn. Vậy nên sau đó Cường cũng không cần đi thuê nhà ở ngoài nữa, cậu và Vũ chuyển đến sống trong căn phòng của Quân. Cậu làm tiếp công việc mà hắn vẫn làm, nhận giấy tuyển dụng, ai thuê gì làm đấy, nhờ vậy mà hai người có cuộc sống tương đối ổn định. Trong ngăn kéo bàn làm việc, Cường thấy tên và mật khẩu tài khoản của Quân, bằng số tiền này Vũ có thể tiếp tục đi học, thằng bé cũng muốn có thêm bạn mới ngoài những con Chó đen kia.
Thấm thoát cũng được một thời gian, vào một đêm đang xử lý công việc trên máy tính, đột nhiên Cường thấy có thông báo trong gmail của Quân. Cậu mở ra, đó là tin nhắn trong web do hắn điều hành, 11 Âm binh. Trước giờ Cường chưa từng để ý tới cái này, đây là lần đầu truy cập vào đó, có phần hơi bỡ ngỡ. Đang xem lượt người tham gia, bỗng Cường thấy một người dùng có tên tài khoản rất quen:
“Người qua đường 07 tongdangminh @ gmail.com”
Tống Đăng Minh, đây là họ tên đầy đủ của Minh, trên đời chắc sẽ không có sự trung hợp nào như vậy, Cường lập tức click vào khung chatbox và gõ vài chữ:
“ Xin chào, lâu rồi không gặp”
Thiết nghĩ, đã là duyên thì tránh không được, tới cùng những người có lòng cũng sẽ gặp lại nhau.