Thanh âm của người mới thốt ra không quá cao cũng không trầm, âm lại vang bất kì ai cũng có thể nghe rành rọt từng câu chữ của Ramesses. Ngài vận trên mình một bộ đồ binh lính nhưng ngoại hình đặc biệt khiến mọi người đều ngoảnh đầu lại nhìn. Mái tóc màu vàng tỏa quang xung quanh, đường nét cương nghị trên khuôn mặt của Ramesses hài hòa tôn lên vẻ đẹp của đôi mắt. Con ngươi vàng rực như một mặt trời nhỏ thiêu đốt tâm can sâu thẳm của bất kỳ ai nhìn vào, ánh tím đan xen làm giảm sự sáng tỏa ra như một điểm nhấn trên những đường nét của ngài ấy. Màu sắc huyền bí ấy không khỏi rét buốt lạnh giá bên ngoài. Cái nóng bên trong cái lạnh bên ngoài lẫn lộn vào nhau khiến bản thân người nhìn bất lực rùng mình.
Chỉ cần bất cứ nơi nào ngài ấy đi qua đều tỏa quang không cần ngôi vị trên kia bản thân ngài cũng có thể trở thành Pharaoh mà tất cả thần dân Ai Cập phải cung kính. Đồng loạt âm thanh tứ phía đổ dồn về phía của Ramesses.
"Pharaoh Ramesses II chúng thần cung kính người."
Mọi người đều quỳ rạp xuống khi thấy vị Pharaoh chưa băng hà của mình, trong đầu họ bắt đầu suy nghĩ chỉa chiều dư luận về phía của Vương hậu.
"Pharaoh thì ra người vẫn còn sống ... Ta thật sự rất lo cho điện hạ đấy."
Lời nói của Vương hậu ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra, nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm như đang thể hiện sự bất an lẫn ngạc nhiên của chính bản thân.
"Pharaoh xin thứ lỗi cho ta, các thái y đều bất tài vô dụng không thể chữa trị tốt cho điện hạ còn buông tin giả gây hoang mang lòng dân, ta sẽ xử phạt bọn bất tài ấy."
"Vương hậu mang thai tốt nhất nên tĩnh dưỡng. Nhưng trước hết ta muốn tìm ra kẻ mưu sát ta là ai."
Các chúng thần bên dưới nghe cuộc đối thoại không mấy bất thường, Pharaoh còn lo lắng cho Vương hậu muốn người về nghỉ ngơi. Nhưng tất cả quần thần bên dưới đều đang cúi đầu làm sao thấy được ánh mắt như một dải băng tầng tầng lớp lớp xếp đè lên nhau của Pharaoh gửi gắm tới Vương hậu.
"Vương hậu ta nghe nói người bắt được kẻ mưu sát ta, người có thể giải người đó lên đây không."
Đôi môi đang hồng hào của nàng ta bị cắn đến trắng bệch, bên trong hai hàm răng nghiến ken két như để nuốt đi sự tức giận của mình, kiềm chế bản thân mà sai binh lính giao người tới giữa chánh điện.
Từ khi rời Memphis tới nay một khoảng thời gian dài như vậy, khi gặp nàng thân thể ấy đã chịu không ít hình phạt. Chỉ có vết thương ở trên mắt đã khô lại còn những vết thương với kích cỡ khác nhau đều ở trạng thái máu chảy hoặc sưng lên. So với sự kiềm chế của Vương hậu thì Ramesses đôi mắt đã đỏ ngầu gân đều nổi cộm lên sau lớp vải chỉ muốn một kiếm giết đi con người độc ác kia.
"Đây là vị Vương phi đã chết của Pharaoh nàng ta thành ra như thế này cũng là báo ứng cả gan dám mưu sát điện hạ."
Các vị quan ở bên dưới đều dõng dạc nói lên tội ác mà nàng đang gánh.
"Các ngươi im đi." Một tiếng quát to như tiếng sóng đập vào bờ sông Nile dữ dội lại càng dữ dội. Ngài tức giận vì những lời nói vô tâm vô phế không có mắt nhìn của lũ quan thiện cẩn, càng tức giận hơn khi không thể một tay trả lại sự trong sạch cho nàng.
"Thật ra người mưu sát ta không phải là Vương phi mà chính là ..."
Ramesses còn chưa kịp nói tên của Vương hậu ...
"Mưu sát Pharaoh chính là ta."
... thì nàng đã lên tiếng che đi hết tất cả những gì ngài muốn nói.
"Nymphaea Lotus nàng điên rồi tại sao lại nói như vậy."
"Pharaoh người là bậc đế vương đừng u mê với tình cảm dành cho ta nữa. Tất cả ta làm đều bắt nguồn từ Vương hậu, nàng ta hết lần này tới lần khác đều hãm hại ta tại sao ta lại không thể ra tay với Vương hậu."
Giọng nói của nàng phải gằn ra từng chữ, nàng phải tự nuốt lấy máu của chính bản thân xuống cổ họng để có thể dễ dàng nói chuyện.
"Cuộc sống của ta vốn kết thúc ở Thebes năm năm trước nhưng ngài chỉ vì một lời nói của ta mà lại muốn vứt bỏ ngôi vị Pharaoh. Ramesses có bao giờ ngài nghĩ nếu không có ngôi vị ấy ta sẽ đi theo ngài không."
Lời nói của nàng như một khúc hát ca dồn dập khiến người không quan tâm cũng thấy canh cánh huống hồ câu nói ấy đều nhắm về Pharaoh, lời nói ấy lực sát thương còn đau hơn mũi kiếm ngoài sa trường. Tất cả là giả dối tại sao nàng lại ép mình nói ra những lời như vậy.
"Ta cứ nghĩ mình sẽ chết trong lễ mai táng của Pharaoh thật tiếc ta không thể hưởng được vinh dự đó."
Ngài muốn trước mặt nàng hỏi lý do tại sao nhưng ngay cả ánh mắt chạm vào nhau nàng cũng đã rũ xuống. Những hành động của nàng lúc nào cũng không có trong sự tính toán của ngài.
"Nếu Vương phi đã nhận tội thì cứ nhốt vào ngục chờ ngày xét xử."
Vương hậu lên tiếng xóa đi sự ảm đạm của Pharaoh nhưng chính nàng ta cũng cảm thấy khó hiểu rốt cuộc tại sao lại nói như vậy.
Mọi thứ như một cơn giấc mộng đan xen mọi lời nói của nàng ám ảnh lấy tâm trí của Ramesses đến khi về tới tẩm cung vẫn cảm thấy hồn xác của bản thân vẫn chưa.
Chắc có lẽ vì không khí xung quanh quá ngột ngạt khiến cho Ramesses phải ra khỏi phòng ra khỏi hậu viện đi dạo. Trúng lúc đó một binh lính như có chuyện muốn thông báo với ngài nhưng chần chừ không biết có nên nói hay không.
"Ta đang mệt nên không muốn tức giận, có chuyện gì thì nên nói ra nhưng nếu ta nghe không vừa lòng có thể chặt đứt cuống họng của ngươi đầy đi làm nô dịch."
"Thần không dám thưa Pharaoh chỉ là kẻ mưu sát điện hạ trước khi rời khỏi chánh điện muốn nhắn với điện hạ là muốn gặp riêng. Vì chuyện này mà thần chần chừ."
"Ta nên cắt cuống họng của ngươi vì tội chậm trễ. Nơi nhốt nàng ấy ở đâu mau dẫn đường."
Hành lang tối om chỉ có những cây cuốc sáng soi rọi đường đi, mùi máu tanh pha lẫn mùi đất bụi quả thật có không hợp với phẩm vị của Pharaoh. Ngài đi nhanh tới nơi giam giữ nàng, trong tay đã cầm sẵn chìa khóa mở cửa. Chắc chắn những điều mà nàng nói trước chánh điện là có ẩn khúc, dù như thế nào thì ngài cũng sẽ lắng nghe nàng.
"Nơi đây dơ bẩn không hợp với Pharaoh chúng ta cứ đứng như thế này nói chuyện một lúc."
Những giọt nước từ phía trên chảy tóc tách xuống chỗ đang đứng trò chuyện cùng với hai người.
"Trong khoảng thời gian ta không tồn tại, linh hồn của ta đã tới một nơi. Nơi đó nhìn như thế nào cũng không phải Ai Cập lại càng khác xa so với những nơi mà ta đã đi qua. Nhưng ở nơi đó ta vô tình đã thấy bóng dáng của nàng đang trò chuyện với một người. Rồi sau đó ta tỉnh lại nhưng điều đó có lẽ không phải may mắn mà có liên quan tới nàng đúng không."
"Ta sẽ định giấu ngài nhưng ngài đã biết điều đó khiến ta đau lòng hơn... Nếu có thể ta mong rằng ngài không biết việc đó."
"Đó là lý do mà nàng nói những lời ở chánh điện."
Nàng gật đầu như ưng thuận.
"Nhưng chỉ là một phần."
"Nàng ta có ác như thế nào đi chăng nữa cũng đang mang thai, đứa trẻ đó không có tội. Ta lại càng không thể không biết đúng sai mà hành xử."
"Nàng nói như vậy chẳng khác nào đang trách ta không bảo vệ dòng máu của mình. Nefertari không phải cũng đã có ý định hãm hại đứa con của nàng và ta."
"Chính vì điều đó ta lại càng hiểu cảm giác của một người mang nặng đẻ đau. Nefertari độc ác sẽ có báo ứng của nàng ta, ta chỉ không muốn giết dòng máu của Pharaoh."
"Nếu như nàng muốn bảo vệ đứa trẻ đó cũng có nhiều cách vậy tại sao lại nhận hết tội lỗi về mình."
"Pharaoh tin đồn về ta như châu chấu ăn mùa màng hết thửa này sang thửa khác dù ngài có giết hết châu chấu trên đồng cũng không thể ngăn cản được sự trở lại của bọn chúng. Dù ngài có rửa oan sạch cho ta cũng không thể ngăn hết sự đàm tiếu về vị vương phi này được. Chúng ta điều là người biết sự thật nhưng ngoài kia dù quá trình xảy ra như thế nào họ chỉ mong kết quả. Mọi thứ về ta điều là xấu thêm một việc xấu cũng không ảnh hưởng."
"Không phải ta nói với nàng rằng ta sẽ từ bỏ vị trí Pharaoh cùng nàng chu du mọi nơi. Những lời đàm tiếu kia tại sao lại để trong lòng. Nếu biết như vậy ta thà rằng giả chết bỏ lại mỗi thứ cho Vương hậu, chúng ta."
"Ngài sẽ không làm như vậy đâu, dòng máu chảy trong người ngài lẫn niềm tự hào của ngài khi đứng ở Thượng Ai Cập trải mắt xuống nhìn. Ngài sẽ không vứt bỏ nơi đây."
Thì ra người phụ nữ trước mặt còn hiểu chính bản thân ngài hơn chính ngài. Cứ nghĩ rằng bản thân đã chắc chắn với quyết định mà mình đưa ra nhưng không nghĩ rằng sâu thẳm trong tâm can lại bị nàng nhìn thấy rõ. Tại sao mảnh đất mà ngài tự hào lại không thể chứa chấp được người phụ nữ bé nhỏ mà ngài luôn cố gắng giữ trong lòng.
"Lí do ta mời ngài tới đây là muốn ngài thực hiện một mong ước cuối cùng của ta."
"Chỉ cần nàng nói dù là gì ta cũng sẽ thực hiện."
"Ở vùng Bắc Syria khi ngài cứu ta ngài đã nói "ta sẽ cứu người nhưng khi ra khỏi thành chính tay ta sẽ giết người" từ đó về sau tính mạng của ta thuộc về ngài. Đến những phút cuối mong ước của ta là được chết trong tay ngài."
Ramesses nghe thấy trong đầu của mình là một tiếng nổ toang mỗi thứ như cát bụi mù mịt tứ phía. Mong ước của nàng là được chết trong tay của ta. Cảm xúc lẫn lộn khiến ngài vô thức mà cười rộ lên. Trước tầm mắt của ngài nàng đang quỳ gối cung kính như đang cầu xin ngài chấp nhận. Trong hốc mắt của ngài có thứ gì đó cay xòe chảy ra người ta hay gọi đó là nước mắt. Đã bao lâu rồi khói bụi sa trường đã làm khô mắt ngài, máu rơi còn nhiều hơn nước mắt. Lúc trước cứ nghĩ máu rơi chắc chắn sẽ đau nhưng không ngờ nước mắt chảy ra còn đau hơn vạn lần.
Từng bước chân như mang theo chùy mỗi khi cất bước như có thứ gì quan trọng đánh rơi ở phía sau. Thứ ngài đánh rơi chính là những hồi ức hạnh phúc của hai người. Còn thứ ngài mang trên mình chỉ là đau thương lẫn bi ai. Nếu như ngày ấy ngài không gặp nàng liệu kết thúc sẽ thay đổi nhưng nếu như có thể trở về ngài chắc vẫn sẽ làm như vậy. Bởi vì ngài đã chờ để được gặp nàng.