-Hovodanh-
Thì tất nhiên, tôi biết cái phong trào con cái về xây nhà lầu cho các cụ già cao tuổi với các công trình phụ hiện đại bóng loáng đến mức các cụ còn chẳng dám in dấu vân tay già nua của mình vào vì sợ hư... đã có từ lâu. Đôi khi chỉ là để khách khứa từ trên thành phố về phải gật gù, còn hàng xóm thì thầm thì thán phục, không tiếc lời khen ngợi những đứa con xa hiếu đức vẹn toàn. Rồi xuýt rồi xoa, rồi xoa rồi xuýt. Rồi các cụ còn được trang bị điện thoại cả có dây và không dây. Trưa đang say giấc bỗng tiếng còi chói tai hú lên, các cụ suýt hồn lìa khỏi xác sợ hãi giật bắn lên không trung nửa mét rồi hạ cánh xuống cái giường nệm lò xo tưng tưng. Chưa kịp hoàn hồn thì các cụ tá hỏa khi nghe tin cả tập đoàn con cháu về thăm. Trong niềm hạnh phúc lâng lâng các cụ dùng chút hơi tàn lê chân lên mấy tầng lầu quét phăng bụi bặm đã xếp tầng xếp lớp lâu ngày vì không ai đặt chân tới. Có khi tôi còn thấy có cụ đi chơi còn cặp nách cả cái điện thoại để bàn không dây đi theo vì: "Các cháu nó quan tâm, gọi điện liên tục hỏi thăm, không nghe là nó mắng nhưng chẳng nhẽ lại cứ ngồi ru rú ở nhà, cầm theo cho nó tiện, hờ hờ".
Cụ cười khoe cả hai hàm răng trắng nõn được các nhi tử cắm cho để cố vớt vát lại chút ít nhan sắc đã được liệt vào hàng di tích trong viện bảo tàng có tên là hoài niệm.
Tôi biết nếu cái nhà này không phải vẫn thuộc tài sản của bà trên cả tình cảm và pháp luật thì hẳn nhiên sẽ bị đè nghiến ra mà tháo dỡ xây sửa mặc cho bà có thật sự muốn hay không. Và tôi mừng vì điều đó. Không phải tôi không nhận ra rằng ngôi nhà của bà quá lạc lõng trong cái thế giới mà những ông thầu xây dựng không bao giờ thất nghiệp, với những cột sắt, những bê tông... Nhưng không hiểu sao khi nghĩ về nó tôi lại có một liên tưởng thú vị. Tôi tưởng tượng như những khối sắt đá,lạnh lùng kia, cái thế giới vật chất to lớn đáng sợ kia là một cánh diều, mà sự đồng cảm, yêu thương, tính nhân văn (mà tôi đọc được trong sách vở) chính là dây diều. Còn cái vật để gắn dây diều với mặt đất lại chính là ngôi nhà nhỏ bé của bà tôi...
Tôi nhìn quanh, rồi chạy ra vườn vải ở phía sau nhà, tôi nghe thấy tiếng bà ở đó. Vẫn như ngày xưa, mỗi khi tôi chạy lăng xăng đi tìm bà để lại đòi bà kể chuyện.
- Bà Bà ơi !
Bà đang trồng rau sau nhà, nghe tiếng gọi Bà chống tay lên đầu gối đứng dậy hướng đôi mắt già nua ngạc nhiên rồi mừng rỡ
- Cha bố mày, đứa nào đây, đã lớn từng này rồi cơ à. Đi tàu về à con, cả bố mẹ về à.
Bà vồ vập nắm lấy tay tôi rồi hướng mắt ra phía ngoài
- Con về một mình mà. Bố mẹ con đi biển cùng cơ quan rồi...- tôi lúng búng - chợt chạnh lòng khi thấy hơn một năm mà bà già đi nhanh quá.
- Sao mày không đi...mà con mẹ mày có cho mày về đây không vậy. Mấy lần bà nhắc nó bảo mày bận học mà.
- Bà... sao chưa chi Bà đã nạt con rồi. Con còn chưa vào nhà mà.
Tôi tung tăng chạy lại giếng múc nước từ cái chum to ra rửa mặt. Cảm giác so với nước máy thật là khác biệt.
Tối đến hai Bà cháu nằm trên chiếc trõng tre ngoài hiên. Gió từ phía cánh đồng thổi về mát rượi. Thật là bình yên thanh thản xiết bao. Bà hỏi tôi bao nhiêu là thứ chuyện, tôi trả lời mãi cũng không dứt. Cứ như thể Bà muốn biết từng ngày của tôi trong ngần ấy thời gian trôi qua ra sao vậy.
- Bà ơi, Bà kể chuyện đi
Tôi nhõng nhẽo ngắt lời Bà, rồi lăn đầu vào lòng Bà mà ngắm nghía bầu trời đêm.
- Lớn từng này rồi vẫn thích nghe truyện à
- Con thích mà, Bà kể đi
Bà cười thật hiền, rồi Bà nhìn về phía bóng cây sấu già nơi góc vườn, thở dài
- ừ, Bà sẽ kể...biết đâu lần sau lại không có cơ hội nữa ... thôi không phải dỗi thế đâu, Bà kể mà.
“Câu chuyện này đã xẩy ra từ lâu lắm rồi khi trái đất vẫn còn chưa có bốn mùa Xuân-Hạ- Thu-Đông như bây giờ. Có hai vương quốc cùng song song tồn tại, đó là vương quốc Mùa Xuân và vương quốc Bóng đêm. Cũng như tên gọi Vương quốc Mùa xuân là một vùng đất tươi đẹp quanh năm là ánh nắng chan hòa với hoa thơm cỏ lạ khoe sắc tỏa hương, chim bay trên trời cá lội dưới nước. Cuộc sống ở đây chìm trong tiếng cười vui vẻ , người người sống trong cảnh thanh bình hạnh phúc...”
***
Tôi chìm đắm trong câu chuyện Bà kể mà thiếp đi lúc nào không hay. Cứ thế thời gian trôi qua thật nhanh, đến ngày thứ ba tôi nuối tiếc trở về thành phố. Bà tiễn tôi, đôi mắt Bà thật buồn, thật lạ lùng.
- Bà ơi, Bà đừng buồn, hôm nào được nghỉ con lại về thăm Bà mà. Nếu không Bà cũng có thể lên thăm con mà. Con còn muốn nghe Bà kể chuyện nữa.
Tôi nói vậy nhưng lòng cũng thấy xót xa, bỗng dưng tôi thấy lo lắng, bất an. Giống như khi người ta nhìn thấy trước một cơn giông tố khủng khiếp vậy.
- Bà già rồi, không đi được xa. Con lên trên ấy cố gắng học hành, sống thật tốt nghe.
- Vâng, chỉ tội không có ai kể chuyện cho con nghe con rất buồn đấy.
Tôi tranh thủ nhõng nhẽo bà thêm một chút
- Giá mà bà lên ở cùng con thì tốt biết mấy.
Bà cười buồn không nói gì, ánh mắt bà nhìn xuyên qua tôi hướng về một nơi rất xa xăm nào đó. Lúc tôi trèo lên xe ôm để ra ga cho kịp chuyên tầu, như chợt nhớ ra gì, bà nói với theo.
- Bà sẽ có quà cho con
Tôi chưa kịp hỏi thêm gì thì chú xe ôm đã vù đi mất.