Chương 6: Đàn Kia Không Tấu Cho Người Xa Khuất

Chương 6. Chương 6: Thuốc (1)

2,905 chữ
11.3 phút
220 đọc
8 thích

Khu nhà lớn dành cho người có địa vị cao, lúc này đang tiếp đãi không ít khách quý. Vài người ngồi lại với nhau nói chuyện tâm sự về đơn thuốc mới.

Trong tiếng ồn ào chúc tụng, tiếng chạm chung rượu vang lên không ngớt, Chung La Mẫn lâng lâng cười nói: "Liễu cô nương vừa bào chế ra phương thuốc mới sao? Sống trong giang hồ ai không liếm máu trên đầu lưỡi đao, có mấy phương thuốc này trong lòng cũng an tâm ít nhiều."

Yến Kinh Lục nghe thế cười hà hà, cái trán trơn nhẵn như càng bóng hơn phát ra hào quang sáng chói: "Lão thật sự rất may mắn mới có cơ duyên quen biết Liễu cô nương."

Thuốc thang lão đều dùng ngàn vàng để mua, nhất là linh dược giúp điều khí tốt cho tu luyện đã dùng đến phát nghiện. Tháng nào ông cũng tiêu tiền như nước mua nó. Lần này Liễu cô nương muốn ghé sơn trang thương lượng chút chuyện, ông liền nhân dịp này mở một buổi đại hội.

Vũ Đình An miễn cưỡng ở lại sơn trang, lộ trình đến Bạch Oánh Viên của hắn phải nán lại.

Nhiều năm trước kia nơi đó thật ra chỉ là một vùng đồng núi hoang sơ, cho đến khi Thánh Hoàng cùng nương tử của mình Cảnh Minh Sầu dừng chân tại đây du ngoạn. Nơi này bỗng trở nên náo nhiệt lại thường, vô số tửu lâu mọc lên như nấm.

Ai ai cũng muốn ghé qua nơi hai vị cao nhân nổi danh giang hồ từng ghé qua, hưởng lay chút phong nhã. Cầu mong có thể tìm được bạn đời tâm đầu ý hợp, hắn thấy chuyện này hết sức vô lý, nếu đi qua chỗ những đôi tình nhân từng qua mà có nhân duyên tươi đẹp. Hắn nhất định đã có rất nhiều người yêu.

Vũ Đình An không có hứng thú với hai người kia, nơi có cảnh đẹp mà không đến ngắm thì thiệt thòi lắm. Lần này khăn gói lên đường chưa đi được bao lâu lại phải lo chuyện bao đồng.

"Ngươi đang có phiền não sao?"

Vũ Đình An nghĩ còn phiền não nào lớn hơn người nữa hả?

Hắn lắc đầu tự mình rót rượu, nơi nhà giàu rượu rất nhiều nhưng thiếu mấy phần mùi vị. Khấu Hòa không uống được rượu lại kén ăn, trong lúc cao hứng mang toàn đồ ngon đến chỗ hắn mượn bàn dùng bữa. Đã thế còn chê hắn ăn uống thô lậu, ngồi nói nhảm hơn nửa canh giờ rồi.

"Người nói đến chỗ này có chuyện nhờ vả cơ mà? đáng ra phải ở ngoài tiền sảnh dùng bữa với mọi người, nhân lúc ông ta say chuyện gì cũng dễ nói mà."

Bây giờ đã là cuối thu, cây cỏ đã ngả màu vàng không khí tiêu điều vẫn hiện hữu, Vũ Đình An còn thấy trong viện có vài người đốt vàng mã. Không phải nói dự đại hội sao, đốt giấy tiền lúc này chẳng hợp cảnh tí nào. Ở ngoài sảnh toàn những nói chuyện nhiều ý tứ, thâm dò lẫn nhau, hắn là kẻ vô danh tiểu tốt trốn ở đây rồi còn bị làm phiền?

"Biểu tỷ ta đã ở bên ngoài rồi."

Vũ Đình An ngâm: "Chính là người có nét đẹp đoan trang, không kiều diễm nhưng lại toát lên vẻ dịu dàng. Rất mông lung khó nắm bắt đúng là một mỹ nhân... hình như cô ấy họ Liễu."

"Ta không hài lòng chỗ không kiều diễm lắm. Nhưng nhiều người như thế sao ngươi biết là tỷ ấy?"

"Hai người khá giống nhau mà."

Khấu Hòa rùng mình: " Ngươi đang khen ta là một mỹ nhân?"

"Đều có cách dùng y thuật giống nhau." Vũ Đình An hít một ngụm sâu, thật hết nói nổi với người này.

"Ngươi nói dối."

"Ta có quen biết một người bị điên, không biết người có cách gì chữa cho không?"

...

"Được rồi, người đúng là một mỹ nhân, còn là một mỹ nhân rất tài hoa."

Khấu Hòa rất hài lòng với câu trả lời của hắn, vẫn tỏ ra khiêm tốn: "Nhưng nói về y thuật ta không đáng là gì, so về đánh đàn càng thua kém nhiều người."

"Ta cũng thấy vậy." Sau đó lại tỏ ra khiêm nhường nhìn y bằng ánh mắt kính trọng: "Nhưng vẫn rất lợi hại, lợi hại... chỉ là chưa từng nghe qua danh xưng, ngươi tự đặt hôm qua à?"

Khấu Hòa thấy hôm qua phải hạ độc trong sương thật nhiều, giăng thêm ảo cảnh. Giam hắn đến chết trong đó luôn mới hả dạ.

Hắn thấy Khấu Hòa trên mặt thì mỉm cười tay đặt trên miệng bình rượu âm thầm kéo về phía mình, cười khan hai tiếng: "Ấy, người buông bình rượu ra đi chứ lỡ tay là vào đầu ta liền ấy."

Dự tiệc giang hồ sẽ ganh đua cao thấp, hắn đã ở trong phòng rồi mà vị quý nhân này vẫn chạy đến thăm. Nói sao cũng đắc tội với người ta hết, phải nhân nhượng, nhân nhượng.

"Ngươi nói không sai trên giang hồ ta chẳng có nghệ danh."

Vũ Đình An thấy y nghiêng đầu chóng má tỏ ra đáng thương, không giỡn nữa: "Võ công của Thánh Hoàng được xếp hàng đầu võ lâm, uy lực kinh người. Người ta đã muốn thách đấu với người, chắc không phải do buồn chán sinh rảnh rỗi đâu."

Khấu Hòa cười khổ: "Vô tình thôi, có lần đang chèo thuyền trên hồ bỗng thấy Cảnh Minh Sầu người loang lổ vết đỏ vết đen đạp nước lướt qua, trong lúc ngây người nàng ta đã đến gần bên cạnh, gỡ mặt nạ. Nói là muốn mượn thuyền hoa của ta ngắm cảnh một lúc. Ta chưa từng thấy người có nét đẹp tuyệt luân như thế, đường nét hữu tình, sinh động tự nhiên. Chỉ cần nàng ta rũ mi cánh bướm, thần hồn người khác đã điên đảo..."

Thấy y còn muốn nói tới mai, hắn cảm thán: "Cùng mỹ nhân ngắm cảnh nhất định là chuyện thú vị."

"Cơ duyên ngàn năm hiếm gặp như thế ta lại bị đuổi ra khỏi thuyền." Khấu Hòa u sầu: "Đáng buồn hơn là đang nghiên cứu vài loại độc, vừa ướp hương cánh hoa. Còn chưa dùng đã bị mất mấy cành!"

Vũ Đình An day trán cái tên này hết hạ độc trong sương rồi đến hoa, sợ kiếm chuyện chưa đủ người hay sao: "Hỏi sao Thánh Hoàng lại muốn nhai đầu người."

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng động rất lớn, từ trong phòng ngó ra thấy mấy cọc hoa mai thi nhau sụp đổ sau hàng cây, khói bụi mịt mù.

"Cướp, Thư Đồ bị cướp rồi."

Vũ Đình An thấy kỳ lạ, đang có đại hội trong trang toàn cao thủ, ai lại vào lúc này đến cướp đồ chứ? Trong lúc hắn còn đang bàng hoàng Tiêu Linh đã chạy đến: "Chủ nhân, chủ nhân ra đâu?"

Vừa nhảy qua cửa sổ đi mất rồi.

Thân pháp của Khấu Hòa rất nhanh nhẹn, vừa rồi hắn mới 'ớ' một tiếng người đã đi mất. Cái chân của y không phải đang bị thương sao?

Vũ Đình An lần theo dấu vết đuổi theo, đột nhiên va phải bức tường thịt đi ngược hướng, người Khấu Hòa gầy hơn hắn tưởng, vừa đụng đã thấy người đau nhói. Khinh công cao như thế còn bị hắn đụng trúng, là bỗng dưng uống mấy thang thuốc trở nên cao thâm hay người trước mặt lại giở trò ma quỷ?

"Xảy ra chuyện gì?"

Khấu Hòa ném cho hắn một thứ: "Là Tiễn Phong."

Tiễn Phong, chỉ là một loại ám khí hết sức bình thường của Thánh Hoàng, thứ làm nên danh tiếng nổi trội khắp giang hồ chính là...

Vũ Đình An nhận ám khí trong tay ngắm nghía, khí lạnh trên ám khí không ngừng tuôn ra, khí lực tinh thuần như thế mấy ai bằng, thở nhẹ: "Đúng là có lòng chỉ là một tấm Thư Đồ thôi cũng tự thân đến lấy." Hắn nhét vào trong ngực để về nghiên cứu, hỏi thêm: "Không ai bị thương chứ?"

Khấu Hòa ngước mắt: "Tô Cẩm Cẩm bị thương khá nặng, trên người trên dưới ba mươi vết thương nông sâu, hung khí chắc là một mũi Tầm Hoa, khá ngắn, không tổn thương tính mạng."

"Tầm Hoa không phải là kiếm sao? Nói 'một mũi' là có ý gì?"

Khấu Hòa không đi sâu vấn đề hắn hỏi, sang chuyện khác: "Lúc chạy ra cửa thấy Trần Tịch bế người đi ngang, quai hàm đã thủng, vết thương ở ngực không sâu, chảy máu rất nhiều chỗ. Nếu Thánh Hoàng muốn ra tay vết thương sao lại không sâu được."

Không sai, hai người không thù không oán, chạy cướp đồ đã lạ rồi còn tấn công người làm gì? Thư Đồ càng không phải thứ quan trọng đến mức phải ra tay đã thương người.

***

Đã nửa đêm nhưng không ai ngủ được, đèn đuốc trong trang vẫn sáng không ngừng. Thuộc hạ canh chừng như gỗ đá, trông giống người mà không phải người. Cứ nép mình trong bóng tối, không biểu cảm, không nói chuyện.

Vũ Đình An thấy sơn trang này nguy hiểm trùng trùng, thuốc giải đã lấy được còn không chuồn sao? Nhân lúc thay ca hắn âm thành rời khỏi, băng qua rừng sam đến bên hồ. Không ngờ, đêm hôm thế này vẫn có người lặng lẽ ngắm trăng.

Nghe tiếng động Khấu Hòa liền vẫy tay: "Ồ, xem ra không chỉ ta cảm thấy đêm nay không ngủ được, ngươi cũng đi dạo sao?"

Vũ Đình An đã xoay người nghe vậy đành dừng chân: "Ta nói bị huyễn cảnh dẫn đến đây ngươi có tin không?"

"Sao lại thế được?"

Vũ Đình An cười tít mắt: "Cũng đúng, đâu phải ai cũng rảnh rỗi tạo huyễn cảnh mãi được. Đêm trăng lên cao trời nhiều gió lạnh công tử yếu ớt chân lại bị thương nên ở trong phòng nghỉ ngơi mới phải."

Thật là xui xẻo đi đâu cũng gặp.

"Sơn trang có chuyện ngươi không nên đi vội mới đúng, khắp nơi đã giăng kết giới rồi, nếu người rời khỏi mọi sự chú ý chẳng phải dồn vào ta sao? Ta là người dẫn ngươi lên đây, vốn là muốn làm việc thiện, để cho người trúng độc có thể dưỡng thương."

Dây thần kinh của hắn giật giật rủa thầm mấy tiếng, xem ra đêm nay không thể đi được.

"Ta cực kỳ mong mình sẽ không phải khiến người phải tích đức hành thiện nữa. Giống như bị đóng dấu vậy đi đâu cũng dính phải người." Vũ Đình An sờ bọc hành lý trên tay, móc ra một bộ: "Ta muốn ra suối tắm, được chưa?"

Khấu Hòa thản nhiên mặt không đỏ tim không đập nhanh nhướn mày: "Ta cũng đang rảnh để ta tắm cùng."

Hai người quyết định đi đến bờ suối, vừa đi vừa nói nhảm, không ngờ đến khi ngẩng mặt lại nhìn thấy bãi tha ma toàn mồ mả, ma chơi lập lòe bay không ngừng, mỗi đợt gió mạnh lại nghe các càng cây va vào nhau cười khanh khách. Vũ Đình An mắt vẫn nhìn phía trước, nghiêng đầu: "Ta không giỡn."

Ánh sáng xanh đỏ không ngừng chớp nhá trên mặt Khấu Hòa, y cũng nghiêm túc lạ thường: "Ta cũng không giỡn."

Nói xong bỗng cười khẽ: "Chuyện hay, chúng ta đi xem thử."

Vũ Đình An có chút không tự nguyện: "Ta chưa muốn chết."

"Ta cũng không muốn chết, còn chưa đợi được người điên điên dại dại cơ mà. Đến lúc đó sẽ vì ngươi nhỏ vài giọt nước mắt, ngươi nhất định dưới hoàng tuyền cũng phải cảm kích ta."

Hắn rất muốn nói 'sao ngươi biết mình sống thọ hơn ta' nhưng thấy lời này hơi độc ác, đành thôi: "Ngươi có nghe tiếng chim không?"

Khấu Hòa nhìn những hàng cây sam chót vót, trầm ngâm: "Nghe đâu Vô Nhan sứ giả có một con chim anh vũ bị cắt lưỡi, mỗi đêm đều nghe tiếng nó kêu gào thảm thiết, không biết kêu từ gì khục khặc như điên. Những người đi theo tiếng chim hôm sau đều biến thành một bộ xương khô. Từng nghe nói cô ta đi hành thích Phương Trượng đời trước của Lôi Âm Tự, an toàn rời khỏi, chẳng ai thấy mặt nàng ta."

Vũ Đình An chỉ hỏi: "Không thấy mặt sao biết là nữ?"

Khấu Hòa "..." rất nhanh hắn đã đáp lại: "Không phải, có thể nhìn thông qua y phục sao?"

Vũ Đình An chỉ ồ một tiếng.

"Người ta đồn thì ta nghe thôi. Hiện giờ chúng ta không phải đang đi theo tiếng chim sao, biết đâu nhìn thấy được sứ giả của Vân Đỉnh Túy Sơn!"

"Sao người cứ thích va vào những người không nên đụng, muốn vào hang hổ cũng đừng dẫn ta theo cùng chứ!"

Hai người vẫn đi vào trong huyễn cảnh chẳng tìm ra lối thoát, y nghĩ ngợi mông lung cất giọng trầm buồn: "Năm ta mười sáu ngồi giữa một đồng hoa tàn, ngắm trăng khuyết. Trước mặt đều là rượu ngon dù không uống được vẫn thấy say.

Vũ Đình An thấy y lại nói nhảm, nhưng người này có nói nhảm cũng toàn là ý đồ sâu xa. Đành nhướn mày: "Cuộc sống của người đúng là tràn đầy hưởng thụ."

"Lúc đó ta đang nằm ở bãi tha ma."

Khấu Hòa ngửa mặt nhìn trời che giấu những biến chuyển trong đôi mắt đen: "Tìm đến một thị trấn chết chóc nghỉ chân, khi đó còn chưa biết Áng Lâm trông ra sao? Chỉ cảm thấy nơi này có hơi thở chết chóc, sát khí ngập ngụa của hắn. Không rõ hắn có cảm nhận thấy ta không, giống như có bức tường vô hình ngăn cách."

"Áng Lâm? Là kẻ có thanh roi lợi khí Tầm Khách đấy à?" Vũ Đình An dừng lại một chút: "Ngươi cảm nhận sát khí của hắn, còn tự hỏi được hắn có cảm nhận giống như ngươi? Lẽ nào khi đó ngươi cũng một thân sát khí? Ngươi tìm đến Áng Lâm là muốn giết ngươi sao?"

Khấu Hòa không trả lời vấn đề của hắn, lặng lẽ hít thở: "Trên giang hồ có mười ba đơn thuốc phân tán khắp nơi, từ nhỏ ta có bệnh, tìm kiếm linh đơn diệu dược khắp nơi. Trong thanh roi của Áng Lâm là Thùy Lệ ngàn năm khó gặp, ai ai cũng thèm khát."

"Thiên Huỳnh Lộ, Dạ Phiên Hương, Vị Thủy Giao, Bạch Đoạn hồn, Thù Giai Khí... " Vũ Đình An nghĩ đến cánh tay trắng nhợt ôm đàn của y, bên trên cây đàn đó vẽ vài đó hoa sen máu nở e ấp:" Nhiều đơn thuốc nổi danh, Thùy Lệ đứng thứ tám lại chỉ dùng vẽ hoa thôi sao?"

"Nó không chữa được cho ta."

Vũ Đình An im lặng một lúc, cảm thấy ai cũng phải vì chính mình mà cố gắng. Không tranh đấu sao thắng được thiên mệnh: "Lẽ nào nơi của Thánh Hoàng có thuốc chữa?"

Khoảng cách giữa hai người bọn họ đang ngày càng gần, ánh trăng lướt trên đầu ngọn cỏ, mỗi lần gió lướt qua từ cơn sóng ánh sáng như đang ào ào chuyển động vỗ vào bờ.

Sát khí trong huyễn cảnh càng tăng.

"Không, ta tình cờ ở bên hồ thấy hắn rút kiếm, kiếm sáng như ánh sáng huy hoàng và rực rỡ, giây phút đó thật không thở nổi. Nếu trong đời được chạm qua thanh kiếm đó một lần, thật sự rất mãn nguyện. Hết lần này đến lần khác để hắn phải tìm đến ta thách đấu."

"Vậy sao ngươi còn chưa đồng ý cùng hắn đánh một trận?" Vũ Đình An cũng là người say mê những thứ hoàn mỹ đẹp đẽ, thế gian nhiều điều thú vị không nhìn qua chẳng phải rất thiệt sao?

"Nếu ta thắng kiếm là của ta, nhưng thua thì sao? Trên đời vẫn còn mười hai đơn thuốc chưa thử, dại gì nhảy xuống vực sớm như thế. Nhưng cái tên đó còn phiền hơn ta, cứ mò tới suốt, tạo ra vô số thứ cho ta làm." Khấu Hòa thương tâm thở dài: "Để bảo vệ tính mạng phải tìm một người lợi hại một chút để nương tựa, giờ trong mắt Thánh Hoàng không chừng ta với ngươi có mối quan hệ thâm sâu khó nói rõ. Đi đường cũng tự thấy yên tâm. Thứ quỷ gì cũng tìm đến người trước mới tới lượt ta, bình phong kiên cố như vậy an ủi làm sao?"

Vũ Đình An "..."

Vừa rồi còn thấy có chút đáng thương, nghe xong những lời này hắn chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi. Không chừng y nói có bệnh từ nhỏ chính là bệnh điên!

Truyện Đàn Kia Không Tấu Cho Người Xa Khuất đã đến chương mới nhất. Hãy truy cập Vietnovel.com thường xuyên để cập nhật thông tin nhé!