Ninh Tịch mặt như đưa đám nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, dáng ngồi như học sinh tiểu học.
Lục Đình Kiêu chống cằm:" Cô sợ tôi lắm à!"
Sự lạnh nhạt của Lục Đình Kiêu trong đêm so với ban ngày trông càng tà ác hơn nguy hiểm hơn.
Ninh Tịch lắc đầu như trống bỏi, sau đó lại gật đầu lia lịa:" Cả cái Đế Đô này chắc chẳng có ai là không sợ ngài đâu."
Ngón tay dài của Lục Đình Kiêu lướt trên ly nước, anh khẽ nói:" Chỉ vì người khác đều sợ tôi nên cô cũng sợ tôi? Vậy những người phụ nữ khác đều muốn láy tôi, sao cô không muốn?
Câu hỏi này khiến Ninh Tịch sợ đến nỗi suýt nữa thì ngã khỏi ghế.
Ban sáng cô còn tưởng mình đã tránh được một kiếp, cô đúng là ngây thơ quá mà.
Vấn đề này cô phải trả lời thế nào đây?
Ninh Tịch run rẩy giơ tay lên:" Trước khi trả lời vấn đề này, tôi có thể hỏi một câu không?"
Lục Đình Kiêu " Được."
" Tại sao lại là tôi? Chẳng lẽ là vì Tiểu Bảo rất ỷ lại vào tôi à? Tôi nghĩ đây là tậm thời, đợi đến lúc thằng bé ổn định lại rồi sẽ ổn lại thôi, mà kể cả thằng bé cứ luôn như vậy... ngài cũng không cần tự uất ức chính mình như vậy đâu....." Ninh Tịch khuyên nhủ tận tình, như đang khuyên một thiếu nữ sa ngã.
Lục Đình Kiêu buông cốc nước trong tay xuống, ngẩng lên nhìn thẳng vào cô:" Cô Ninh, tôi tưởng ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ rồi, nếu cô không hiểu, tôi không ngại nói lại lần nữa cho cô đâu. Vì cô đã cứu Tiểu Bảo nên tôi quyết định lấy thân đền đáp."
Chính là vì ... vì cái lý do này điên rồ quá nên tôi mới không thể chấp nhận được đấy? Ninh Tịch gào thét trong lòng.
Ninh Tịch cảm thấy không thể nói rõ vấn đề này với đối phương được liền tỏ ra ân hận nói:" Ngài Lục tôi xin cảm ơn ý tốt của ngài, kỳ thật tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn, thế nên....."
Lục Đình Kiêu nhíu mày:" Thế nên, cô chỉ muốn ngủ với tôi? chứ không muốn gả cho tôi?"
" Chính là như vậy đấy.... Ah lộn! Không phải không phải, không phải là tôi có ý đó." Ninh Tịch muốn quỳ xuống chân Lục Đình Kiêu luôn rồi, nói năng đừng có đáng sợ như thế có được không hả?
" Thật tiếc tôi chỉ có thể chấp nhận quan hệ xác thịt trên tiền đề hôn nhân thôi."
" Ai mà tin được chứ......"Ninh Tịch nghe vậy lại lầm bầm, chẳng phải anh cũng chưa kết hôn mà đã có con rồi đấy sao?
Lục Đình Kiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trông có vẻ thất thần:" Tiểu Bảo là chuyện ngoài ý muốn, tôi cũng không biết mẹ thằng bé là ai nữa."
" ............." Sao nghe câu này nó cứ khốn khốn thế nào ấy nhỉ?
" Cô bận tâm chuyện tôi có một đứa con sao?" Lục Đình Kiêu đột nhiên hỏi.
" Sao có thể như thế được!" Như Lục Đình Kiêu nói, tất cả phụ nữ trong thành phố này nghĩ mòn óc cũng muốn làm mẹ kế của Tiểu Bảo ấy chứ, làm gì đến lượt cô bận tâm cơ chứ.
" Vậy thù tại sao?"
Có vẻ như nếu tối nay Lục Đình Kiêu không làm rõ vấn đề này thì sẽ không tha cho cô.
Ninh Tịch bất lực đỡ trán, cô hít một hơi thật sâu nói:" Ngài Lục, hôn nhân không phải là trò đùa, dù cho là để báo đáp hay là do nguyên nhân khác cũng vậy, chúng ta vừa mới chỉ quen nhau, ngài có hiểu gì về con người tôi không? Có biết quá khứ của tôi thế nào không?"
" Người tôi lấy là cô của hiện tại, quá khứ của cô không liên quan tới tôi."
Không hổ là câu nói của Lục Đình Kiêu, bá đạo ghê.
Sắc mặt của Ninh Tịch trầm xuống:" Nhưng đối với tôi mà nói, quá khứ của tôi cũng là một phần của tôi, tôi không thể vứt bỏ quá khú rồi lấy ngài được. Ngài Lục, có câu nói ' Đạo bất đồng bất tương vi mưu *', thật sự khuyên anh nên dẹp cái ý nghĩ hoang đường ấy đi."
* Không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận được.
Sau đó cả hai đều rơi vào trầm mặc.
Khi Ninh Tịch nghĩ đối phương vì bị từ chối mà thẹn quá hóa giận sắp nổi trận lôi đình với cô.
Lục Đình Kiêu lại bình tĩnh nói:" Tôi biết rồi."
Thần kinh căng như dây đàn của Ninh Tịch cuối cùng cũng có thể thả lỏng:" Vậy tôi đi ngủ đây, chúc ngủ ngon."
" Ngủ ngon."
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng đơn bạc kia, ánh mắt vẫn nóng bỏng như dòng nham thạch dướu đáy biển.