Lời nói đầu
“ Có khi nào bạn tự hỏi sau khi chết sẽ như nào chưa ? Có hẳn chết là hết như mọi người vẫn hay nói ? hay chết là một cuộc du lịch khác ngoài tưởng tượng của mỗi chúng ta ?
Không không, tôi khẳng định là có câu trả lời, hoặc ít nhất là ở hành tinh của tôi có câu trả lời, à mà cũng không hẳn là hành tinh của tôi. Hmm, nói như nào nhỉ, ở một hành tinh nào đó, có khái niệm về sau cái chết thật rõ ràng và chi tiết. Nó chi tiết đến mức mà sinh vật ở đó coi cái chết như một sự tất yếu, đón nhận nó như một sự vinh hạnh cần thiết để có thể nâng cấp bản thân vậy . . ” !!!
À, nói đầu nghe tò mò thế thôi chứ nhân vật chính trong truyện vẫn là người Trái Đất.
Giờ thì bắt đầu cùng mình nhé.
. . .
" Chẳng ai biết được ngày mai sẽ ra sao, nên hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay "
Nó đã từng nhận định như thế, và đến giờ nó vẫn rất tâm đắc với câu nói đó. Một vợ ba con, gia đình yên ấm, Tổng Đốc binh đoàn Mộc Nhân, quan hệ thân thiết với Chính Phủ Việt Nam, bạn bè ngoại giao của năm hành tinh khác ngoài Trái Đất, đặc biệt là đến bữa có đồ ăn, ngủ được nằm trên giường và có quần áo để mặc. Đến giờ nó vẫn thấy cuộc đời nó thật may mắn và kỳ diệu. Tất cả đều xuất phát từ mùa hè năm ấy . . .
Nó lười biếng mở mắt ra và thấy hôm nay là một ngày nắng đẹp. Liếc mắt nhanh qua cái đồng hồ bên cạnh, nó thấy đã là bảy giờ và cái đầu nó đang la hét inh ỏi là đã đến thời gian phải dậy ( trừ phi muốn mẹ phi lên giường lôi nó dậy). Bước chân xuống giường, nhìn ra ngoài cửa số, tia nắng vàng cố tình len lỏi qua kẽ lá có đính hạt sương hắt thẳng vào khoé mắt còn cay của nó để rồi một sự sung sướng bật ra trong đầu của thằng nhóc mới dậy : " nghỉ hè " . Đó, như vậy là đủ diễn tả sự sung sướng rồi chứ ?
Mà ngủ dậy là phải đi tưới cây liền.
Nó trồng 1 số loại cây ( theo bản thân nó nghĩ thế ) với hầu hết các loại cây trong cuốn “ từ tình yêu thiên nhiên đến đời thực ” của tác giả Lý Lân. Công việc yêu thích của nó chính là chăm sóc chúng vào mỗi buổi sáng, bởi vì thật tuyệt vời khi được hít thở bầu không khí trong lành và tinh khiết do những cái cây đó tạo nên. Nó thấy yêu khu vườn nhỏ của mình còn hơn tình yêu với mấy cái xe ô tô nhỏ xíu kêu bi bo của thằng Tuấn, hay là tình yêu vô vị của con Trang gần nhà với cái váy búp bê mà nó tự may ( mặc dù nó luôn bị mẹ mắng là đã bê cả rừng Cúc Phương về nhà ), không chỉ vì tình yêu đơn thuần mà còn vì khu vườn của nó luôn mang đến sự hài lòng và bất ngờ đặc biệt. Nó nhớ, hồi còn nhỏ - nó đã - không biết làm cách nào - đã khiến cho chậu hoa Đào nở sớm hơn dự kiến ( nó đã khẳng định nguyên nhân là do mình khi đã thử làm tương tự với cây đào nhà hàng xóm – và tất nhiên là đã thành công ), khiến hôm 25 tết đã nở te tua , và kết quả chính là hôm mùng 1, nhà nó đón tết chỉ còn mỗi mấy cái cành trụi lơ trụi lắc. Mới mấy ngày trước , nó đã tưởng rằng chậu Đồng Tiền mà nó mới mua đã héo úa, vậy mà không biết làm cách nào - nó đã khiến mấy cây đó. . . sống lại ?? À, tất nhiên là nó cũng đã thử lại nhiều lần với các cây khác để rút được ra nguyên nhân là vì nó . Sự bất ngờ luôn luôn có mặt trong khu vườn, đôi khi chỉ là việc cành lá ửng hồng khi nó nhìn, mà nó đã hỏi cô giáo Sinh của nó rằng cây xanh có ửng hồng khi nó nhìn được không để đổi lại cái nhìn thiếu cảm thông cho sự ổn định về thần kinh từ phía cô.
Nắng đã lên cao và làm xuất hiện bóng của 1 cây cổ thụ , Không cần quay lại cũng thừa biết cây đó chính là cây Bạch Đàn ở khu vườn sinh thái đầu làng - khu vườn do chính dân làng nó trồng lên nhằm xây dựng môi trường trong sạch, được đóng góp vô số các cây do chính người dân mang đến. Với một người yêu cây như nó, ở trong làng là một điều gì đó rất đỗi tự hào . Nhắc về cây Bạch Đàn kia , còn ai không biết rõ hơn nó chứ bởi chính nó và bố nó đã trồng mà. Nhưng nó - cũng thật khó giải thích rằng tại sao, mới năm ngoái cái cây chỉ cao tới đầu người và thân cây mới chỉ bằng một nắm tay, vậy mà chỉ có 1 năm ngắn ngủi mà nó đã có chiều cao " khủng " nhất trong các cây trong vườn với chiều ngang phải ngang ngửa cái bụng của 2 bà 90 cân còn chiều dài thì chỉ có thể đo được bằng cách đầu bạn tạo với người bạn một góc 90 độ. Ai ai cũng kinh ngạc về sự hiện diện của cái cây và ai ai cũng gọi là cây " thần " - không chỉ vì kích thước " khủng " mà còn vì những chuyện đồn đại xung quanh nó . Đêm đêm , những nhà xung quanh thường xuyên nghe thấy những tiếng rì rầm trò chuyện phát ra từ trong cây . Ban đầu thì người ta cũng nghĩ đó chỉ là tiếng ai đó đang trò chuyện khi đi đêm về hôm nhưng sau khi xem xét thật kĩ lưỡng xung quanh thì họ đã thực sự kinh ngạc và sợ hãi vì chả có ai ở xung quanh cái cây đấy cả . Đáng sợ hơn nữa khi mới đây, 1 người đi làm về muộn đã khẳng định với mọi người rằng anh ta đã nghe thấy tiếng cái cây đang cười và nó còn rung lên bần bật nữa mặc dù hôm đó không có 1 tí gió nào . Ai cũng sợ cái cây đó nhưng riêng nó thì không . Nó nghĩ việc cái cây biết trò chuyện hay cười khúc khích cũng chỉ tuyệt vời như cây Đào và chậu Đồng Tiền của nó mà thôi. Nó yêu quý tất cả bọn chúng và ngày nào đi qua đấy , nó cũng nhìn cái cây bằng 1 con mắt hết sức ngưỡng mộ , bởi lẽ , mới chỉ có 1 năm mà nó đã thế . trong khi đó nó đã 16 tuổi mà vẫn còi cọc và bé nhỏ. tên nó là Kim - Trịnh Gỉa Kim , nó thấy cái tên của nó khá là đặc biệt và đã đi tìm hiểu nguồn gốc. Theo như mẹ kể thì hồi nó mới đẻ , nó đã khóc rất nhiều , khóc không ngừng nghỉ , mẹ và bố đã dùng rất nhiều cách nhưng nó vẫn khóc , và rồi ngẫu nhiên khi bế ra phòng khách, nơi đặt chậu Kim Tiền thì nó đã bất chợt ngưng khóc, vì sự việc lạ lùng này nên tên nó ra đời từ đó . Cả người nó không có đặc điểm gì nổi bật ngoài một đôi tai hơi nhọn cộng thêm bộ tóc rối xù và rậm rạp . Nó rất khoái bộ tóc đó nhưng mẹ nó thì không , mẹ nó nói bộ tóc đó trông y như " khu rừng Cúc Phương " của con vậy, cần được dọn dẹp . Nó đã phải vất vả lắm để né được chiêu trò dụ dỗ cắt tóc của mẹ , nghĩ lại việc đó khiến nó cười thầm trong bụng . Ôi dậy nào, cái đầu lại tiếp tục la hét cái thân hình lười biếng của chủ nhân . Đánh răng , rửa mặt và tất nhiên là xách xô đi tưới cây .
" Nó mới bị xổng à ? "
" Vâng . nghe nói nó dữ tợn và hung hăng lắm . Người ta đang cố gắng bắt nó nhưng chưa biết thế nào ! "
Mấy lời bàn tán giữa mẹ nó và bà hàng xóm đã nhanh chóng lọt vào tai nó như nước rót vào ly. Thì ra 1 con gấu nâu đã bị xổng chuồng khỏi sở thú . Đó là 1 con gấu già , đã có nhiều kinh nghiệm " vượt ngục " đặc biệt là nó rất hung hăng . nhưng nó nghĩ họ sẽ sớm bắt được nó thôi mặc dù nó chưa từng ủng hộ vườn thú. Nó nghĩ việc bắt một con vật từ cuộc sống thường ngày, rồi nhốt nó vào một không gian chật hẹp, cô đơn và không được làm những gì mình thích là một điều hết sức vô nhân đạo. Nhưng nỗi lòng nhỏ bé của nó đâu thể lay chuyển được gì. Nó kết thúc việc tưới cây sớm bởi nắng đã lên cao .
Nó rất ghét nắng !
" Alo Bác Sơn ạ ? "
" ừ . Bác đây . Thế cháu định bao giờ lấy nó ? "
" Ngay bây giờ ạ , cháu không đợi được tới ngày mai "
Cuộc nói chuyện ngắn giữa nó và bác Sơn đã làm nó vui hẳn lên . Chắc chắn là vậy . Cây Lan Long Tu ! Nó sắp có được nó - cây Phong Lan mà nó đã dặn bác từ đợt đi Đà Lạt, thật tuyệt, chỉ 1 chút nữa thôi là nó có thể lấy nó rồi . Vui quá ! đang ăn cơm mà nó cũng cười khúc khích, khiến ánh mắt của mẹ nó lúc nhìn nó không khác gì ánh mắt của cô giáo Sinh lúc nó phát biểu câu cành cây có thể ửng hồng không ?
Tối hôm đó thật vắng vẻ , không 1 bóng người, đoạn đường đến nhà bác Sơn phải qua một con đường ở sát nghĩa địa, cũng hơi rợn tóc gáy nhưng nghĩ tới cây Phong Lan kia, nó lại đi tiếp . Trời mát mẻ và dễ chịu, gió hiu hiu thổi . Nó thích cái cảm giác khi gió tản vào mặt nó , được hòa mình vào thiên nhiên, nó vuốt vuốt mái tóc bồng bềnh và mềm mượt một cách quá đáng trước làn gió, tưởng tượng mình thật lãng mạn và hào nhoáng, hít một hơi, và lại tiếp tục vuốt tóc . Đang ở trên cao thì dường như bị ai đó kéo tụt xuống mặt đất. Mắt nó dính chặt vào 1 khối màu đen phía trước . Hay nó hoa mắt nhỉ ? Dụi mắt thật nhanh và rồi nhìn lên . Đúng rồi . vẫn là khối màu đen đó và nó ... còn đang tiến đến . trời hơi tối nhưng nó vẫn có thể thấy đôi mắt của nó sáng quắc đang chằm chằm nhìn nó . " có thể là 1 con chó " - nó nghĩ . và theo kinh nghiệm 5 năm chó đuổi, nó cúi xuống như vờ lấy cục sỏi rồi đột ngột đứng lên làm động tác như ném gạch . Nhưng còn vật không những không đi mà còn nhe bộ răng trắng dã của nó ra . Thật kinh khủng ! Nó đã bắt đầu sợ ! mồ hôi đang ra trên mặt nó và gió bây giờ đã có cảm giác lạnh . thật nhanh . Nó vọt cái đầu lại để quan sát nhưng thật thất vọng là nó chỉ có 1 mình vì ai còn lang thang vào cái giờ này nữa chứ ? . Nguy hiểm quá . con vật vẫn đang tiến lại . Khoảng cách không còn bao xa nữa . Nó lùi lại , lùi dần , lùi dần " mày phải thật bình tĩnh - bình tĩnh " Nó tự nhủ . " nhưng giờ phải làm gì ? Chạy - 1 ý nghĩ điên rồ vừa nảy ra trong đầu nó . giờ mà chạy chắc chắn con vật đó sẽ đuổi ngay theo nó . Giờ phải là sao ? làm gì ? đầu nó rối tung và quay mòng mòng . Bất chợt . có cái gì đó lọt vào mắt nó : 1 cái cây cao và to . Ừ . Đúng rồi . sao mình không trèo lên nó . phải rồi . nghĩ là làm , nó phóng thật nhanh về phía cái cây và đúng như nó dự đoán , con vật đuổi theo nó ngay . Nó chạy - nhưng không quên nhìn phía sau . sắp đến rồi . hộc hộc . . . Cố gắng lên
Vuuuuuuuuuuuuuuut !!!!
Nó đã nhảy tót lên cây như 1 con khỉ . nó đã cảm nhận được cái thân hình gồ ghề của cái cây nhưng tại sao lại . . . ? Cơ thể nó đang tuột dần và nó đã tuột hẳn xuống trước sự cố gắng níu kéo, bám víu của nó . cái thân cây quá to so với thân hình của nó và nó đã biết rằng mình đã thực sự gặp nguy hiểm . Nó trợn mắt nhìn con vật lao tới . Nó không tin vào sự kì diệu nhưng ngay bây giờ , nó mong - sự kì diệu sẽ xuất hiện :
Rắcccccccccccccccccccccccc
Ầmmmmmmmmmmmmmmmmmm !!!!
Cái thân cây di chuyển mấy cành cây khổng lồ của nó . tới chỗ con vật . con vật khựng lại một lát nhưng vẫn lao tới . cái cây liền dơ 1 cành của nó và đập cho cho con vật 1 phát chí mạng . khiến nó văng ra xa . Cùng lúc đó , nó nhận ra đó là con gấu của sở thú . con gấu nằm đó . nó vẫn không tin vào mắt mình và nó không dám quay lại phía sau để xem xét có đúng là cái cây di chuyển không ? Nó đang tự nhủ rằng , có thể nó đã chết và đang tưởng tượng cảnh này ở thế giới bên kia hay có lẽ vui hơn là nó đang ngủ ở nhà và mơ về vụ Phong lan . Bất giác . nó dơ cánh tay ra và tát vào mặt mình 1 cái đau điếng - đau quá ! Vậy . . . . Cảnh sau nó . . . .là SỰ THẬT ?