Chương 1: Bảo Bối Của Nam Cung Tổng Tài

Chương 1. Chương 01

2,188 chữ
8.5 phút
181 đọc

Lần đầu tiên Lăng Tâm Phi bước vào quán bar, có phần sợ hãi, cô vốn sống rất an phận, cô là người trầm mặc, trấn tĩnh mình rất tốt trong mọi trường hợp. Vì bôn ba vì cuộc sống cô trở thành cô gái mạnh mẽ, quật cường. Đặc điểm mà mọi người luôn thích ở cô đó là khuôn mặt xinh đẹp trong trắng, nhất là đôi mắt rất có hồn, đôi mắt cô rất đẹp. Dáng người cô tuy nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn và hoạt bát.

Sở dĩ hôm nay cô vào quán bar là có nghe tin tức về chị gái đã mất tích mà cô luôn tìm kiến suốt ba năm qua, từ người bạn thân cùng lớp làm ở quán bar này nên cô mới dám can đảm đến. trước bar’sắc và rượi’ là nơi thư giãn cho các người có tiền. Cô mặc một bộ đồ ngắn ôm sát người màu đen tôn lên làn da trắng của cô.

“Tâm Phi, hôm nay cậu rất đẹp nha.” Cô bạn thân tên Hoa Nhật Lệ lên tiếng cảm than

“Không còn cách nào khác sao?” Lăng Tâm Phi tâm tình không yên hỏi, thật tình là cô không muốn vào trong thế giới phức tạp này.

“Không còn, tớ đã phải cố gắng lắm mới giúp được cậu, vào thôi.” Vừa nói Hoa Nhật Lệ vừa kéo Lăng Tâm Phi vào bên trong

“Người có tin tức của chị tớ đã đến chưa?” Nhịn không được cô mở miệng hỏi.

“Sắp rồi, lát nữa cậu vờ là người mang rượi vào, tớ sẽ khóe để hỏi anh ta.” Hoa Nhật Lệ dặn dò cô.

“Cám ơn cậu!” Lăng Tâm Phi gượng cười nói, họ đang đứng trước một cửa phòng vip, mở cửa bước vào bên trong khác hẳn với bên ngoài, bên trong đèn hơi tối, có một nhóm người thanh niên dang ngồi nói chuyện, bên cạnh mỗi người là các cô gái mặc đồ ôm sát, quyến rủ rót rượi, họ còn chủ động dùng bộ ngực khủng của mình cọ cọ vào người đám đàn ông, ngay lúc này thì cửa lại mở ra, một người đàn ông độ hai mươi mấy tuổi bước vào.

“A..Ngôn thiếu, chúng tôi chờ anh lấu lắm rồi.” Bọn họ liền ra mặt hớn hở vui mừng chào đón anh ta. Anh ta rấ ngạo mạn, ngang nhiên vào ngồi, vẻ mặt điển trai nhưng có phần hóng hách.

“Chính là anh ta, nhớ những gì tớ dặn, giờ thì cậu ra ngoài lấy rượi đi.” Hoa Nhật Lệ nhỏ giọng ghé vào tai của Lăng Tâm Phi, cô thoáng nhìn anh ta một lúc liền rời đi, lúc sau thì mang một chai rượi vang vào. Cô ngoan ngoãn rót rượi cho họ, đầu cũng kh6ng ngẩn lên, lâu lâu cô chỉ liếc nhìn anh ta một cái.

“Ngôn thiếu.. Hôm nay anh không mang bạn giá theo cùng sao?” Hoa Nhật Lệ uốn éo bên cạnh anh, giong nói ngọt như đường cẩn thận dò hỏi anh.

“Cô ấy không thích những nơi này, mà cô em cũng nói sai rồi, cô ta không phải bạn gai tôi.” Tả Ngôn nữa cười nữa không cười đáp

“A..không phải bạn gái thì là gì?” Hoa Nhật Lệ bạo dạng hỏi

“Bạn giường!” Thanh âm quyến rũ anh nói. Ngay lập tức ánh mắt của Lăng Tâm Phi ngước nhìn anh, Hoa Nhật Lệ ra hiệu cho cô không nên kích động mà hỏng việc. Cô liền cúi đầu xuống.

“Em thấy cô ấy rất quen, anh có thể cho em biết tên không anh?”

“Lăng Tâm Y!” Tả Ngôn nhìn phản ứng của hai người liền phát hiện có điều gì không đúng, ngay khi anh thốt lên cái tên này, thì chai rượi trên tay Lăng Tâm Phi bị rơi vỡ, khiến mọi ánh mắt đều nhìn về cô.

“Cô làm gì vậy, thật là vụng về, còn không mau dọn dẹp.” Hoa Nhật Lệ phản ứng nhanh lên tiếng quát cô, Lăng Tâm Phi hoàn hồn liền cúi đầu nhặt những mảnh vỡ.

Trong bar, đèn nhạt nhiếu màu nhấp nháy, những con người lắc ,ư theo nhạc, thế nhưng trong phòng vip này thì khác hẳn, yên ắn, mà trầm tĩnh đến đáng sợ chỉ vì sự việc làm vỡ chai rượi mà Lăng Tâm Phi thành tâm điểm chú ý, con ngươi đen thẳm của Tả Ngôn hiện lên nét không vui, lúc mới vào đây anh đã chú ý đến cô gái này.

“Ây da! thật xin lỗi Ngôn thiếu, cô gái này là người mới nên vụng về, thật sự xin lỗi.” Lại là Hoa Nhật Lệ phá vỡ bầu không khí, ngay sau đó mọi người cũng không chú ý nữa mà tiếp tục cuộc vui của mình.

“Vừa nãy em hỏi tôi về bạn gái tôi? Tại sao em lại hứng thú hỏi?” Tả Ngôn lên tiếng hỏi Hoa Nhật Lệ nhưng ánh mắt anh vẫn dán vào thân hình nỏ bé đang nhặt mảnh chai kia của Lăng Tâm Phi, anh đến từng tuổi này đã hai mươi tám tuổi đầu từng trải trong giớ gian hồ và thương trời rất lâu, hiển nhiên và nhìn phản ứng và người anh đều nhận thấy.

“À! vì cô ấy có tên rất giống người quen của em, vả lại nhìn cô ấy cũng thật quen mắt, nên em đây mới mạo mụi hỏi thăm anh.” Hoa Nhật Lậ cười duyên nói.

“Quen sao? Cô ta từng nói mình không còn người thân chấp nhận làm tình nhân của tôi, củi là tình nhân thì không đáng nhắc đến.” Tả Ngôn nói, ánh mắt đào hoa quay sang nhìn Hoa Nhật Lệ, cũng thuận tiện ôm eo cô kéo sát cô lại gần anh.

“Cô đang làm cái quái gì vậy?” Tả ngôn tức giận khi có một ly rượi đỗ lên mặt anh mà người gay ra lại là cô gái anh chú ý nãy giờ, cô thật cũng có gan lớn đi.

“Xin lỗi Ngôn thiếu.” Hoa Nhật Lệ lên tiếng, cúi đầu xin lội anh, cô thật sự không ngờ rằng Lăng Tâm Phi lại kích động như vậy, trước giờ cô luôn là người ôn hòa, hôm nay sao lại như thế này.

“Chúng tôi sẽ đi ngay.” Hoa NHật Lệ thấy sắc mặt Tả Ngôn không tốt nên liền nhanh chống muốn kéo Lăng Tâm Phi ra cửa.

“Đứng lại! cô được đi, nhưng cô ta ở lại.” Tả Ngôn lạnh lùng nói, anh vẫn chú mục vào Lăng Tâm Phi, còn cô mở to đôi mắt tròn long lanh, đôi mắt cô rất đẹp, anh bị cuốn bởi đôi mắt cô, dáng người cô nhỏ nhắn, long mi dày và cong, môi nhỏ đỏ mộng, khuôn mặt trái xoăn lộ ra nét xinh đẹp thuần khiết.

“Nhưng..Ngôn thiếu..cô ấy là người mới..chúng tôi sẽ thay người khác.” Hoa Nhật Lệ rối rắm nói, Ngôn thiếu phong lưu đào hoa, anh mà nhắm trúng ai thì không một ai có thề thoát được anh, thế lực của anh ở thành phố Z này ngoại trừ Nam Cung Thần thì không ai là không biết anh.

“Nà! các người làm gì vậy...buông ra! Tâm Phi! Tâm Phi.” Tiếng hét lớn và hốt hoảng của Hoa Nhậ Lệ vang lên, cô bị một nhóm người lôi ra ngoài, cô cố gắng vùng vậy, nhưng không làm gì được, trong phòng chỉ còn lại Tả Ngôn và Lăng Tâm Phi, cô lúc này mới biết mình đã thật sự chọc giận anh, nhưng cô không thể bình tĩnh vì anh dám sỉ nhục chị gái cô.

“Nói, cô là ai mà cả gan làm vậy với tôi.” Tả Ngôn lửa giận đã bớt hẳn, thay vào đó là ánh mắt nóng bỏng ham muốn. Lăng Tâm Phi có thể nhận ra được, cô lúc này cảm thấy sợ hãi, hướng cửa mà vỗ mạnh cầu cứu hướng bên ngoài, nhưng cho dù cô có kêu gào cỡ nào cũng không ai dám xông vào cứu cô, Lăng Tâm Phi xoay người dán lưng vào tấm cửa gỗ kia, ánh mắt đề phòng nhìn Tả Ngôn.

“Cô bày ra bộ dạng gì đây? Sao không nhìn kỹ xem là ai mà ra tay.” Tả Ngôn khinh thường lên tiếng, anh kéo cô lại gần, áp sat vào môi cô mà tà sát môi cô, bọ anh hôn nên Lăng Tâm Phi thật sự thất kinh, cô giãy dụa cố thoát khỏi anh, nhưng sức đàn ông và phụ nữ vốn chênh lệch rất cao, nên cô không thể làm gì được anh.

“Quản lí! nhanh giúp em cứu bạn em.” Hoa Nhật Lệ cầu cứu quản lý trong bar

“Bạn em chọc giận vị nào sao?” Người quản lí bình thản lên tiếng, anh là Ngôn Lôi, cận vệ và cũng là người quản lí ở bar thiên đường và địa ngục này, Ngôn Lôi là cận vệ của tổ chức Ám Duyệt.

“Phải, là Ngôn thiếu, anh nhanh giúp em, cậu ấy chỉ muốn biết tung tích của chị mình thôi.” Hoa Nhật Lệ gấp đến sắp khóc.

“Buông ra! a..buông ra.” Lăng Tâm Phi bị Tả Ngôn ép ở dưới thân anh, anh điên cuồng hôn cô, từ môi đến cằm và cổ, thậm chí là xương vai xanh, cô sợ đến phát khóc.

“A!” Tiếng thét chói tai của Tả Ngôn vang lên, anh ôm đầu ngã sang một bên, mà máu từ trán cũng chảy xuống, Lăng Tâm Phi nhân cơ hội bung cửa chạy ra ngoài, không ngờ lại đụng phải bức tường thịt, khiến cô ngã xuống nền nhà, mà trông cô giờ phút này nhìn thật chật vật.

“Tâm Phi.” Hoa Nhật Lệ kích động, đến đỡ cô.

“Người đâu? Bắt cô gái này lại cho tôi.” Tả Ngôn ôm đầu vẫn còn đang chảy máu, xong ra ngoài lớn tiếng nói, may mà anh là người luyện tập từ nhỏ nên vết thương đối với anh không hề gì.

“Ngôn thiếu, anh anh hãy tha cho chúng tôi, cậu ấy không có cố ý.” Hoa Nhật Lệ khóc nức nở cầu xin.

“Nam thiếu, xin anh hãy nói giúp tôi, đây là địa bàn của anh…xin anh!” Thấy Nam Cung Thần xuất hiện Hoa Nhật Lệ lại cầu xin anh, mà người vừa nãy Lăng Tâm Phi đụng vào cũng chính là anh, thiên đường và địa ngục là của anh, nhưng anh ít lui tới đây, chĩ khi thật sự có chuyện quan trọng anh mới đến, nghe nói dạo gần đây Tả Ngôn hay tới chỗ nên anh muốn đến xem sao? Nhưng không ngờ mình lại bị vướn vào chuyện này, Nam Cung Thần nhìn cô gái đang run trong lòng của Hoa Nhật Lệ, mà đôi mắt kia lại khiến anh xôn xao khó tả. Anh liếc nhìn Ngôi Lôi, rồi lại quay sang nhìn vào cô gái nhỏ kia.

“Thì ra là Nam thiếu? anh cũng có hứng thú đến đây sao?” Tả Ngôn lên tiếng bỡn cợt, mặc dù trên trán có chút máu nhưng nhìn Tả Ngôn vẫn đẹp hút hồn, khác với Tả Ngôn, vẻ đẹp lạnh lùng của Nam Cung Thần cũng là trọng tâm của mọi phụ nữ, Nam Cung Thần năm nay ba mươi tuổi là người đàn ông độc thân hoàng kim, đứng đầu trong thương tường cũng là tổng tài tập đầu toàn cầu mạnh nhất Nam cung thị.

“Ngôn thiếu rất hứng thú đến đây, gần đây anh xuất hiện nhiều ở thiên đường và địa ngục?” Nam Cung Thần nhàn nhạt lên tiếng, gương mặt lạnh băng không hề có biểu cảm.

“Phải! bổn thiếu thích đến đây, bổn thiếu có tiền có đại vị không thể đến đây sao?” Giọng điệu hóng hách nói.

“A!” Tiếng thét chói tai của Lăng Tâm Phi vang lên, cô bị Tả Ngôn mạnh mẽ kéo đứng lên từ trong lòng Hoa Nhật Lệ, cô giãy dụa.

“Cô tốt nhất ngoan ngoãn theo bổn thiếu, tôi sẽ không để cô bị thiệt.” Tả Ngôn ba đạo tuyên bố.

“Nam thiếu,xin anh hãu giúp cô ấy, cô ấy không phải người ở đây.” Hoa Nhật Lệ nắm ống tay áo của Nam Cung Thần mà van xin anh.

“Muốn tôi giúp, trừ khi cố ta mở miệng.” Nam Cung Thần đang thưởng thức ánh mắt quật cường không hề mở miệng van xin TẢ Ngôn, mà dùng sức của mình để tự thoát. Lăng Tâm Phi ánh mắt vẫn quật cường còn long lanh ánh nước, cô không muốn mở miệng cầu xin những kẻ dựa vào tiền bạc và địa vị mà bắt nạt kẻ yếu. Cô xoay người dùng răng cắn thật mạnh vào tay Tả Ngôn, anh bị đau mà buông tay nhanh cơ hội này cô kéo luôn Hoa Nhật Lệ chạy thoát, mà ánh mắt hai người đàn ông nhìn cô với mỗi cảm xúc khác nhau.

Bạn đang đọc truyện Bảo Bối Của Nam Cung Tổng Tài của tác giả Phi Phi Edana. Tiếp theo là Chương 2: Chương 02