Khi hơi ấm của ngày bắt đầu mờ dần và mặt trời lặn xuống dưới đường chân trời, bầu trời trở nên tối hơn, lờ mờ ở phía xa những rặng thông. Tại trại của các lãnh chúa, nơi tập trung ở giữa khoảng đất trống giữa rìa thứ nhất và thứ hai của Tru Tối, mặt trời chiếu những tia sáng đỏ cam lung linh khắp mặt đất phủ đầy tuyết. Cây cối đứng sừng sững, im lìm, đổ bóng dài trải dài khắp trại, trong khi mùi khói từ đống lửa trại ngào ngạt trong không khí, cạnh tranh với cái mùi thơm mát thoang thoảng của rừng.
Khi hoàng hôn buông xuống, người ta rúc vào nhau, quấn mình trong lông thú và len để chống chọi với cái lạnh. Họ nói với giọng thì thầm, hơi thở của họ mờ ảo trong không khí, thảo luận về các sự kiện trong ngày. Ánh lửa trại nhảy múa trên khuôn mặt họ, tạo ra những cái bóng lập lòe khiến họ trông gần giống như những bóng ma trong ánh sáng mờ dần.
Ở phía xa, họ có thể nhìn thấy đường nét mờ nhạt của ngọn núi, bị che khuất gần hết bởi những thân cây cao chót vót và sự hiện diện kỳ lạ của những ánh sáng xanh lục trên bầu trời đêm.
Quanh trại, các lính canh nắm giữ hơi ấm của ngọn lửa, trái tim họ tràn ngập sự sợ hãi và quyết tâm. Khu rừng xung quanh trại chứa đựng ma thuật cổ xưa, và họ biết rằng những mối nguy hiểm đang rình rập ở sâu trong nó. Họ biết rằng những ngày sắp tới sẽ tràn ngập thử thách và khó khăn, nhưng họ cũng biết rằng họ không đơn độc.
Khi mặt trời cuối cùng cũng biến mất dưới đường chân trời và các ngôi sao bắt đầu xuất hiện trên bầu trời. Vài người họ chưa đến ca trực cho phép mình nghỉ ngơi và lấy lại sức lực, tìm thấy sự an ủi trong hơi ấm của ngọn lửa và sự gắn kết mà họ đã chia sẻ.
Đôi mắt Nivo sáng ngời và phấn khích khi ngồi bên đống lửa trại cùng anh trai Ivo. Xung quanh họ, bên trong những chiếc lều, có thể nghe thấy tiếng ngáy yếu ớt.
Nivo tỏ ra tràn đầy năng lượng, mắt mở to đầy phấn khích. Đây là lần đầu tiên cậu đi săn và cậu bị thu hút bởi tất cả cảnh vật và âm thanh. Nivo không muốn bỏ lỡ dù chỉ một khoảnh khắc. Mặt khác, Ivo lại cảm thấy mệt mỏi sau chuyến đi dài đằng đẵng. Cậu dựa lưng vào khúc gỗ, đôi mắt trĩu nặng vì buồn ngủ.
Mùi khói từ đống lửa và âm thanh của khúc gỗ kêu lách tách có tác dụng thôi miên đối với cậu nhóc, khiến Nivo cảm thấy bình yên đến lạ.
Khi Nivo đang ngồi đó, Ivo đột nhiên quay sang cậu và hỏi: "Có muốn đi ngủ luôn bây giờ không, Nivo?" Ivo hỏi, giọng nhẹ nhàng và thủ thỉ.
Nivo lắc đầu, đôi mắt lấp lánh trong ánh lửa. "Em không mệt chút nào, Ivo! Em chỉ muốn tận hưởng khoảnh khắc này lâu hơn một chút. Đây là lần đầu tiên em đi săn và em rất phấn khích! Làm ơn, chúng ta hãy thức lâu hơn một chút được không anh."
Khác với Nivo, Ivo đã từng tham gia hai chuyến đi săn trước đây và biết tầm quan trọng của việc có được một giấc ngủ ngon. Cậu có thể thấy Nivo rất háo hức và tràn đầy năng lượng, Nivo không muốn làm hỏng sự phấn khích của mình. Nhưng Ivo biết rằng họ cần phải nghỉ ngơi nếu muốn có một cuộc đi săn thành công vào ngày hôm sau.
Ivo thở dài, biết rằng lý luận với Nivo chưa bao giờ dễ dàng khi cậu đang phấn khích như thế này. Ivo đã từng nhìn thấy nguồn năng lượng này trước đây và biết rằng nó có thể dễ dàng biến thành sự thất vọng nếu Nivo không tự điều chỉnh lại kỳ vọng. Ivo không muốn làm hỏng chuyến đi của Nivo, nhưng cậu cũng biết rằng họ cần phải thực tế. Họ còn một ngày dài đi săn vào ngày hôm sau, và họ cần được nghỉ ngơi đầy đủ để thực hiện tốt công việc đó.
"Nivo, ta cần nghỉ ngơi một chút," Ivo lặp lại, giọng cậu chắc nịch nhưng nhẹ nhàng. "Tin anh đi, ngày mai em sẽ cảm ơn anh khi chúng ta bắt đầu đi săn. Bây giờ hãy đi ngủ và sáng mai chúng ta sẽ xuất phát sớm."
Nivo cau mày trước lời nói của Ivo, sự nhiệt tình của cậu nhóc đột nhiên bị suy giảm bởi tính thực dụng của anh trai mình. “Nhưng nếu chúng ta bỏ lỡ điều gì đó quan trọng vào buổi tối thì sao? Khu rừng tràn đầy sức sống và chúng ta có thể bỏ lỡ một cơ hội quý giá nếu không thức lâu hơn một chút”.
"Nhưng chúng ta cần phải thực tế," Ivo nói, cố gắng tìm cách thỏa hiệp cậu em trai. “Ừ thì chúng ta sẽ thức lâu hơn một chút và khám phá khu rừng một chút, nhưng để làm gì khi cuối cùng chúng ta cũng cần phải ngủ một chút. Chúng ta đâu thể cố gắng quá sức, và có thể chuyện này có thể sẽ phá hỏng toàn bộ chuyến đi săn vào ngày mai. Sau cùng thì ta vẫn còn hai tuần nữa ở đây cơ mà?"
Khi cuộc tranh luận giữa Nivo và Ivo đang bế tắc, có một âm thanh xuyên qua khoảng không của màn đêm lạnh lẽo. Đầu của cả hai ngay lập tức quay về hướng phát ra âm thanh và họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên. Hướng mắt về nơi phát ra giọng nói, Nivo và Ivo bị sốc khi thấy Kvia đang đứng trước mặt họ với nụ cười nhếch mép thích thú.
“Ôi chao, ở vùng đất được mệnh danh là chất thải của băng và tuyết này, vẫn còn có hai tên ngốc ăn mặc như thế này à?” Kvia cảm thán, lắc đầu khi nhìn Nivo và Ivo từ trên xuống dưới. “Tôi rất ngạc nhiên khi thấy hai người đều không mặc áo lông, có vẻ như tin đồn về việc nhà Nivius không sợ lạnh là chính xác.”
Vẻ mặt Nivo ngơ ngác, cuộc tranh luận của hai anh em cậu tạm thời phai nhạt và thay vào đó là sự bối rối. "Cô là ai?" Nivo hỏi, giọng cậu có chút nghi ngờ.
“Cô ấy là Kvia,” Ivo giải thích, vẻ hiểu biết hiện rõ trên khuôn mặt người anh trai. “Người đã sơ cứu cho con trai lãnh chúa Kadas Mvanda, nhớ chứ?”
Nivo nhớ lại cuộc gặp gỡ ngắn ngủi của họ với Kvia trong vài tiếng trước. Cô ấy là một sự hiện diện bất ngờ, xuất hiện trong đám đông như một bóng ma và hướng dẫn mọi người vượt qua nghịch cảnh bằng sự bình tĩnh và tự tin không ngờ.
“Ồ,” Nivo trả lời, cảm thấy hơi bối rối. "Thật tốt khi được gặp lại cô."
Kvia là một nhân vật nổi bật, ngay cả giữa đêm đông lạnh giá. Tóc cô ấy có màu đỏ đậm, màu của máu tươi, song đôi mắt cô ấy lại có màu xanh xuyên thấu gần như băng giá. Như cô ấy nói, khác với Ivo và Nivo, cô ấy mặc quần áo phù hợp với thời tiết, toàn bộ bằng da và lông thú ấm áp, nhưng vẻ đẹp của cô ấy vẫn tỏa sáng, ngay cả trong cái lạnh và bóng tối.
Mặc dù xinh đẹp nhưng khuôn mặt của Kvia lại mang một vẻ dữ tợn cho ta thấy một người không thể bị coi thường. Cô ấy có một vẻ hoang dã nào đó ở mình, như thể cô ấy thuộc về vùng hoang dã chưa được thuần hóa hơn là nền văn minh. Thế nhưng phong thái của cô ta lại thanh cao và nhã nhặn đến lạ.
Có một tia tinh nghịch trong mắt Kvia khi cô nhìn Nivo và Ivo, một sự khôn ngoan vượt xa tuổi tác của cô, trái ngược với tính vui tươi trẻ con ở độ tuổi của cô. “Cả hai người nên cẩn thận hơn,” cô nói, giọng trầm và nghiêm túc. Hai chàng trai ngừng tranh cãi ngay lập tức, cảm nhận được sự nghiêm túc trong lời nói của cô.
Sau đó, với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, Kvia tiếp tục. “Người ta nói rằng màn đêm của Tru Tối dễ khiến người ta mất lý trí. Khiến họ nói ra những điều mình không thực sự có ý, dẫn đến xô xát”. Lời nói của cô ấy dường như lơ lửng trong khoảng không một lúc trước khi cô ấy tiếp tục. "Không đáng để cãi vã vì một vấn đề tầm thường, đặc biệt là khi bạn đang ở rất gần kẻ thù."
Ivo và Nivo nhìn nhau, ánh mắt thấu hiểu lướt qua họ. Cả hai đều biết rằng Kvia đúng.
"Cảm ơn Kvia," Ivo nói, giọng tràn đầy lòng biết ơn chân thành. "Chúng tôi sẽ cố gắng bình tĩnh hơn."
Kvia chỉ mỉm cười với hai chàng trai, dường như hiểu được sự thận trọng của họ. Cô quay người và bắt đầu bước đi.
Nhưng Nivo đã bắt đầu di chuyển, cậu ta nhìn thấy Kvia đang đi ngang qua một vài thợ săn khác, và Nivo ngay lập tức gọi cô.
"Kvia, quay lại đi!" Nivo nói, giọng đầy tò mò. "Cô đang làm gì thế?"
Kvia dừng bước và quay lại nhìn Nivo, ngạc nhiên trước sự quan tâm đột ngột của cậu. “Tôi chỉ đi loanh quanh xem mọi người đang làm gì thôi.”
Nivo cười lớn, đôi vai rung lên khi bật ra một tràng cười lớn. "Tôi chắc chắn rằng tất cả họ chỉ ngồi quanh đống lửa, uống quá nhiều bia và kể những câu chuyện về những con thú họ từng săn được lớn đến mức nào thôi."
Kvia cười khúc khích, đôi mắt xanh lấp lánh trong ánh lửa. “Tôi cũng nghĩ vậy,” cô thừa nhận, “nhưng tôi vẫn muốn tận mắt chứng kiến.”
Ivo rảo bước theo Nivo, thở dài nhưng cũng mỉm cười khi thấy cảnh trước mặt, biết Nivo không có tâm trạng nghe lời mình. Nhưng cậu cũng biết họ đang ở trên lãnh thổ trại tập kết của các lãnh chúa và Kvia có vẻ là người thận trọng. "Được thôi," Ivo nói, "nhưng đừng thức quá khuya, em cần nghỉ ngơi."
"Thật ư! Cảm ơn anh hai!"
Kvia mỉm cười khi quay lại đối mặt với Ivo. "Đừng lo lắng, tôi sẽ cẩn thận. Tôi chỉ muốn xem mọi người định làm gì để có thể 'giúp đỡ' trong cuộc đi săn ngày mai."
Ivo nhướng mày. “Ý cô là cô sẽ đi theo chúng tôi và chỉ ra tất cả những sai sót của chúng tôi phải không?”
Kvia trợn mắt. “Không, tôi chỉ muốn giúp thôi.”
Nivo cười lớn. “Anh ấy chỉ trêu chọc tôi thôi.”
Ivo gật đầu, trên môi nở một nụ cười nhẹ. "Được rồi, hãy cẩn thận. Đừng chạy lung tung hay đâm đầu vào cái gì nguy hiểm, được chứ?."
Nivo cười toe toét. "Đừng lo lắng, em sẽ bảo vệ cô ấy."
Ivo thở dài. "Được rồi. Anh cần nghỉ ngơi cho chuyến đi săn ngày mai."
Nivo và Kvia đứng cạnh nhau, vẫy tay chào tạm biệt Ivo khi cậu đi vào trong lều. Nivo mỉm cười với Kvia, nhưng trong mắt cậu chút buồn bã. Cô có thể thấy rằng Nivo vẫn cảm thấy tiếc nuối vì phải chia tay Ivo, mặc dù cậu đã cố gắng che giấu điều đó.
Họ đứng im lặng một lúc, cả hai đều chìm trong suy nghĩ. Kvia là người phá vỡ sự im lặng. "Này, hình như cậu vẫn chưa hỏi ý kiến của tôi về việc tôi đột nhiên phải chăm sóc cậu phải không?" Cô ấy nói, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng có chút cảm xúc.
“Vậy, cô nghĩ sao về sự sắp xếp mới này?” Cậu hỏi, cười khúc khích.
“Hừm... Tôi nghĩ đây là cơ hội tuyệt vời để dành chút thời gian với cậu,” cô nói. "Tôi cảm thấy hơi chán việc ở một mình."