Chương 45: Á Nô (Nô Lệ Câm)

Chương 45. chương 45

1,159 chữ
4.5 phút
97 đọc

Trấn Bắc Vương cắt ngang lời hắn, không hề tức giận, ngược lại còn cười.

"Người và ta tình như thủ túc, thê thiếp nam sủng giống như xiêm áo, hoàng thượng nếu là thích Thẩm Ngọc, ta mang y tặng cho người còn được nữa là. Chỉ là trước kia không biết người sẽ thích nam sắc, cho nên ta mới để Thẩm Ngọc ở lại Thiều Hoa Viện, cũng không nhắc tới nhiều, sợ làm bẩn mắt hoàng thượng."

"Cái gì?"

Tiêu Hề Diệp nhất thời không phản ứng kịp, đã là đồ Quân Huyền Kiêu coi trọng đều là kiên quyết giành lấy, chưa từng nghe qua chắp tay nhường lại cho người khác.

Tiêu Hề Diệp lại có thể...có một khắc động tâm.

Có điều Trấn Bắc Vương thái độ ám muội không rõ, Tiêu Hề Diệp không đoán ra được trong đầu hắn đang nghĩ gì, không biết là hắn thật tâm thật ý hay là đang cố tình dò xét mình.

"Ha ha ha, Huyền Kiêu, ngươi đừng nói chuyện cười chứ." Tiêu Hề Diệp nghiêm túc nói lý lẽ: "Quân tử bất đoạt nhân sở ái*, trẫm thấy ngươi đối với Thẩm Ngọc cũng không phải là vô tình vô nghĩa, việc gì phải nói ra những lời như vậy chứ."

*Quân tử bất đoạt nhân sở ái : Là người quân tử sẽ không đi tranh đoạt những thứ mà người khác yêu thích.

Trấn Bắc Vương không trả lời hắn, chuyển sang chuyện khác, "Ta tới không phải là đến thăm y, là tới tìm hoàng thượng."

"Hả? Có chuyện gì quan trọng cần nói với ta sao?"

"Người hai ngày sau phải khởi giá hồi kinh..." Trấn Bắc Vương dừng lại một chút rồi nói, "Cũng mang Đại Nhu trở về đi."

Tiêu Hề Diệp kinh ngạc nói, "Huyền Kiêu, ngươi quyết tâm muốn hưu công chúa?"

"Mới vừa rồi ta cũng đã từng nói qua, thê thiếp chỉ là xiêm áo mà thôi." Trấn Bắc Vương vân đạm phong khinh* nói, "Ta sợ có một ngày, không nhẫn nại nổi nữa mà giết chết nàng."

*Vân đạm phong khinh : thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió thoảng mây trôi.

Tiêu Hề Diệp khóe mắt khẽ nhíu lại một chút, tức giận ở trong lòng, không hổ là Trấn Bắc Vương gan to bằng trời, ở ngay trước mặt hoàng đế hắn cũng dám nói ra những lời như vậy.

"Chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ tâm ý của Đại Nhu đối với ngươi sao?"

"Nhi nữ tình trường bất quá chỉ là một tiểu tâm tư, sớm ba chiều bốn cũng là chuyện bình thường, kinh thành thiếu gì công tử phong lưu tiêu sái."

Tiêu Hề Diệp bị bức cho đến không nói ra được lời nào, mới vừa rồi Trấn Bắc Vương còn nói có thể tặng Thẩm Ngọc cho hắn, hiện tại lấy chữ "tình" ra ép buộc hắn không phải sẽ biến thành trò cười sao?

Tiêu Hề Diệp cuối cùng đành thở dài một hơi nói, "Đã nhiều năm như vậy, ngươi đối với Đại Nhu, thực sự là không có chút thương tiếc nào sao?"

Trấn Bắc Vương trầm giọng nói, "Cho dù có đi nữa, cũng là thích nàng thời còn trẻ ngây thơ hồn nhiên, hiện tại cơ bản là đã hao tổn hết sạch từ chuyến Bắc tuần này của hoàng thượng, còn được đền bù như mong muốn?"

Tiêu Hề Diệp có hơi sửng sốt một chút, cười nói: "Huyền Kiêu, lời này nói ra có ý gì?"

"Ta hơn nửa đời người ở nơi này trấn giữ, cùng người Hung Nô tiếp xúc, hoàng thượng người sẽ không cho là ta ngay cả người Hung Nô hay người Hán cũng không phân biệt rõ chứ?"

Tiêu Hề Diệp sắc mặt cứng đờ.

"Dùng tính mạng của nhiều thị vệ như vậy, đổi lấy một đêm xuân với Thẩm Ngọc, Bổn vương đối với Thẩm Ngọc chăm sóc dạy bảo, không biết hoàng thượng người có hài lòng hay là không? Ngọc Nhi hầu hạ có còn được thư thái thoải mái?"

Tiêu Hề Diệp nheo nheo mắt, không cảm thấy xấu hổ hay khó xử một chút nào khi mọi chuyện bị phơi bày, thì ra trong lòng Trấn Bắc Vương đã nhận định, mình đã đem Thẩm Ngọc ăn đến sạch sẽ.

"Ha ha ha! Quốc sắc thiên hương, tiêu hồn thực cốt, trẫm đương nhiên hài lòng."

Do chuyện Diệp Đế bày mưu tính kế bị phanh phui, Vương phi hai ngày liên tiếp cầu kiến Trấn Bắc Vương, nhận sai xin thứ lỗi, thậm chí còn không màng danh vọng hoàng tộc quỳ xuống sám hối, Trấn Bắc Vương cũng nhất quyết không gặp mặt nàng lấy một lần, Diệp Đế tức giận, giáo huấn Vương phi một trận.

Có điều đến ngày Diệp Đế khởi giá hồi cung, Trấn Bắc Vương trái lại cũng không nhắc đến chuyện hưu thê nữa.

"Hoàng huynh, Vương gia sẽ tha thứ cho muội sao?"

Vương phi đứng bên cạnh xe ngựa, lưu luyến không rời lau nước mắt.

Nhìn dáng vẻ hoang mang lo sợ của Vương phi, Diệp Đế vừa đau lòng vừa ảo não không thôi, hận không thể rèn sắt thành thép.

"Đại Nhu, muội sau này đem tính tình kiêu ngạo ương ngạnh thu liễm lại một chút, vương phủ dẫu sao cũng không thể so với hoàng cung được, núi cao sông dài, trẫm cũng không có khả năng lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ muội."

Vương phi lơ đãng gật đầu, cũng không biết là nàng có nghe vào tai hay không.

"Muội biết rồi, Vương gia nếu như để ý đến muội nhiều hơn một chút, muội cần gì phải đi kiếm chuyện với tiểu tiện nhân đó chứ?"

Diệp Đế tức giận nói: "Muội không làm ra những chuyện ngu xuẩn kia, Huyền Kiêu nể mặt trẫm, thì hắn sẽ đối với muội như thế nào, không nói đến cưng chiều sủng ái, ít nhất cũng có thể tương kính như tân, muội sau này phải học thông minh ra một chút!"

"Nga" Vương phi ủy khuất lẩm bẩm, "Huynh cũng hao tổn hết tâm tư, vẫn không thể lay chuyển được tâm của Vương gia đặt trên người tiện nhân kia, cũng không thể đuổi y ra khỏi vương phủ,..."

"Tầm nhìn hạn hẹp!"

Diệp Đế mắng một câu, lười giải thích thêm, nói: "Muội hãy theo huynh nói mà làm, trẫm không tin là lần này Huyền Kiêu có thể dễ dàng tha thứ lần nữa!"

Vương phi nín khóc mỉm cười nói: "Muội mọi chuyện đều nghe theo hoàng huynh!"

Diệp Đế hạ thấp giọng, "Giao vật đó cho muội mong muội cất giữ thật kỹ, ngày sau sẽ có cơ hội dùng đến..."

...

Bạn đang đọc truyện Á Nô (Nô Lệ Câm) của tác giả akataki. Tiếp theo là Chương 46: chương 46